Nhìn thấy lửa giận của nhị trưởng lão cùng các vị trưởng lão khác có mặt tại đây, Tôn Ảnh đã sợ đến lông tơ toàn thân dựng lên hết rồi. Không đợi nhị trưởng lão sưu hồn, Tôn Ảnh đã vội hét lên: “Các vị, các vị, tha cho ta một mạng, tất cả là do đại trưởng lão sai khiến ta cả. Đừng tính chuyện này lên người ta, hãy tìm tên Tôn Quyền kia ấy”. Nhìn thấy cảnh này, Thương Sinh đã biểu môi khinh thường rồi, hai tiếng: “Bỉ ổi” Đã được hắn thầm mắng trong lòng. Nhìn thấy thái độ phản trắc của tên này, nhị trưởng lão đã không nhịn được nữa, tát hắn một cú như trời giáng, sau đó mới to tiếng quát: “Cuối cùng ngươi và đại trưởng lão đã ra tay với tôn tử của chúng ta thế nào, mau khai ra”. Bây giờ cái nhị trưởng lão hận không thể tiện tay đập chết tên này, nhưng có mặt gia chủ ở đây nên hắn cũng không có làm quá, hơn nữa tên này làm ra nhiều chuyện ác như vậy, để hắn chết là quá dễ dàng, hắn thề sau khi biết rõ ngọn ngành chuyện này, nhất định phải hành hạ tên này và Tôn Quyền sống không bằng chết. Như thế mới có thể vơi đi mối hận trong lòng của hắn, đồng thời chỉ như thế mới khiến cho linh hồn tôn tử ở trên cao được an ủi. Thêm nửa canh giờ trôi qua, sau khi Tôn Ảnh kể lại từng nhiệm vụ hạ sát thiên kiêu trong tộc mà đại trưởng lão phân phó, cũng như chi tiết từng vụ việc làm thế nào để người khác không điều tra ra. Thì ở trong trại, lửa giận của các vị trưởng lão đã bạo tăng rồi chúng nó như sắp ngưng tụ thành thực chất, tất cả người có mặt tại hiện trường, không ngờ rằng Tôn Quyền lại táng tận lương tâm như vật, dùng thủ đoạn âm hiểm làm trọng thương linh hồn các tôn tử của những vị trưởng lão đang có mặt ở đây. Sau đó để cho chúng từ từ chịu thống khổ mà chết đi, như thế việc điều tra sẽ đi vào ngõ cụt, vì trên thân thể sẽ không lưu lại bất kỳ thương thế nào. Biểu hiện lưu lại của tử thi cũng sẽ không có dấu hiệu của việc mạt sát linh hồn. Nhìn thấy mấy vị trưởng lão lửa giận ngập trời, Tôn Nho lúc này mới như thêm dầu vào lửa khi tung ra âm thanh và hình ảnh được lưu trong Âm Ảnh Song Lưu Thạch. Chứng kiến lại một màn đám sát thủ thích sát Tiểu Thuần, tất cả đã giận điên lên rồi, bọn hắn không ngờ thiên tài nghìn năm có một của gia tộc, Tôn Quyền cũng dám phái người ra tay. Hiện tại bọn hắn đã triệt để minh bạch, lương tâm của đại trưởng lão đã bị chó tha, cái tên Tôn Quyền này đã vì quyền lực mà quên đi hai chữ tình thân mất rồi. Tiếp đó một đám người ở trong trại đã ùn ùn kéo nhau tiến về lều của đại trưởng lão, tất cả đều mang trong lòng quyết tâm, bắt giữ cái tên Tôn Quyền trời đánh thánh đâm này giam lại, để hắn ném thử luyện ngục nhân gian là gì. Bây giờ dù là nửa đêm, cái tên đại trưởng lão này vẫn đang rất vui vẻ tu luyện, vì hắn tin chắc rằng sau tối hôm nay, cái gai trong mắt mình sẽ được trừ đi, chức vụ gia chủ này nhất định sẽ rời vào một chi này của mình rồi. Nên khi thấy tất cả các vị trưởng lão cùng gia chủ kéo đến lều của bản thân, ông ấy vẫn rất khoái chí và tỏ ra không có chút nào bực mình khi bị làm phiền hỏi: “Đã khuya như vậy, mọi người tìm đến chỗ ta là có chuyện gì? Chẳng lẽ đã phát sinh ra đại sự gì rồi”. Lời vừa dứt, cũng là lúc Thương Sinh đi đến, Tôn Quyền khi nhìn thấy thân ảnh của Tiểu Thuần, hai mắt đã là co rút lại rồi. Vẻ mặt cũng đã tái lại, một cỗ nguy cơ ngay lập tức xuất hiện trong lòng hắn. Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Không lẻ mọi việc đã bại lộ rồi sao?” Nhưng chưa đợi đại trưởng lão kịp phản ứng với tình huống trước mắt, thì vô số thanh âm đã nộ hống truyền vào tai hắn: “Tôn Quyền trả mạng lại cho tôn tử của ta...” “Của ta nữa…” “Và cả ta nữa…” “Đại trưởng lão ngươi xuống địa ngục mà hối lỗi cùng cháu của bọn ta đi...” Tiếp đó là hơn mười cái kỹ năng cường đại đánh về phía hắn: “Đệ Bát Kỹ Năng Tu La Nộ Chưởng” “Đệ Bát Kỹ Năng Thần Thánh Chi Quang” “Đệ Bát Kỹ Năng Vũ Điệp Bách Kiếm” “....” Cuối cùng là Nhị Trưởng Lão: “Đệ Bát Kỹ Năng Hắc Sa Đoạt Mệnh”. Từ lúc các trưởng lão phát ra âm thanh đến động thủ miêu tả thì dài, nhưng thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt. Đứng trước ngập trời kỹ năng nào là quyền, trưởng, ấn, đáo khí kiếm khí… Vật lý công kích, linh hồn công kích… Cùng nhiều loại công kích khác… Đại trưởng lão biết trước mắt không thế chống đỡ được. Nên hắn làm ra quyết đoán rất nhanh, không lựa chọn đánh trả, mà là phi người lên xé nát một lỗ trên mái lều, bay vào không trung, lấy ra một kiện Tiên Cấp Thượng Phẩm Phi Hành Pháp bảo, dùng toàn bộ hết sức bình sinh mà thôi động nó, mưu đồ bỏ trốn. Hắn bây giờ đã minh bạch rồi, đám sát thủ vô dụng kia đã thất bại rồi, Ảnh Nhi chắc cũng đã bị bắt, nếu không với tình thế lúc nãy, nó đã hiện ra kéo mình vào không gian khác bỏ trốn rồi. Nhìn thấy đại trưởng lão muốn chạy đi, tất cả các đại trưởng lão còn lại cũng lấy ra Phi Hành Pháp Bảo của bản thân mà đuổi theo. Nhưng do chênh lệch cấp bậc quá lớn, đoàn người do nhị trưởng lão bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của Tôn Quyền dần dần xa ra, mà không thể làm gì. Lúc này ở trên pháp bảo phi hành của mình, đãi trở lão cuối cùng cũng đã được thở ra một hơi tự nói: “May mắn ta đã sớm có chuẩn bị (hắn biết Tôn Gia không có phi hành pháp bảo vượt qua tiên cấp),nếu không đã bị túm rồi”. Thấy đã an toàn rồi, Tôn Quyền mới buông lại một câu: Tô Nho cũng đám trưởng lão chết tiệt các ngươi, sẽ có một ngày lão phu bắt các ngươi phải quỳ xuống dưới chân ta tình nguyện dâng ra chức vị gia chủ cho ta”. Sau đó hắn đã một lần nữa thúc dục pháp bảo, phá nát không gian mà biến mất. Bây giờ ở trong Vô Hạn Pháp Bảo Sinh Tử Luân Hồi Hạp của Thương Sinh, Một cái Vô Hạn Pháp Bảo có khí linh khác của hắn đang truyền ra ý niệm của mình muốn giúp chủ nhân. Nhưng Tiểu Thuần lại không muốn dùng nó, bởi vì hắn biết dưới thực lực bây giờ của bản thân, cho dù có lấy ra kiện pháp bảo kia thì cũng chưa chắc bắt lại Tôn Quyền. Mà một màn này ở Tôn gia đã dẫn đến không ít sự chú ý của đám cường giả đến khám phá bí cảnh chuyến này, nếu lấy ra cái pháp bảo đó để người sinh dị tâm, thì với tình trạng của Tôn Gia hiện tại vẫn chưa đủ sức để lưu lại pháp bảo này. Vì thế cho nên Thương Sinh quyết định buông bỏ, cho tên Tôn Quyền này được chạy trốn. Nhưng trong lòng hắn cũng đã có cách đối phó rồi, đồng thời Tiểu Thuần cũng không để loại sâu kiến này vào mắt. Ở trên không, đoàn người do Nhị trưởng lão cầm đầu, sau một hồi truy theo đại trưởng lão không được, cũng đành phải trở lại mà thôi. Vừa xuống mặt đất nhị trưởng lão đã chất vẫn Tôn Nho rồi: “Gia chủ vì cái gì vừa rồi ngài không ra tay?” Nghe thấy lời này phụ thân Tiểu Thuần chỉ biết cười khổ đáp: “Cái tên Tôn Quyền này đã sớm có đề phòng rồi, trên người hắn lúc nãy ít nhất trang bị sáu cái pháp bảo phòng ngự, cấp bậc phải từ Tiên Cấp Trung Phẩm trở lên, cho nên dù ta có ra tay kết quả vẫn vậy mà thôi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]