Chương trước
Chương sau
"Đến đây!" Xe Tăng quát lớn, đánh gãy suy nghĩ của Vân Nhàn. Ý niệm nào đó vừa chợt lóe qua trong đầu cô nháy mắt biến mất tăm mất tích. Vân Nhàn không kịp nghĩ kĩ, lấy lại bình tĩnh tiếp tục tấn công.
Xe Tăng múa may thanh kiếm lớn trong tay, hoặc chém bay sói hoang, hoặc dựng thẳng bổ xuống. Chu Huệ sờ soạng hồi lâu, rốt cuộc cũng nắm được chút bí quyết, khó khăn lắm mới bắn trúng một lần, vui mừng đến mức cười lộ ra hai cái răng nanh.
Vân Nhàn mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, đạn ma pháp ưu tiên tấn công quái thú ít máu, cướp quyền giết quái. Bỗng nhiên một con sói hoang cây máu chuyển đỏ, Vân Nhàn vừa nhắm đến nó bắn đạn ma pháp, lại thấy một quả cầu ánh sáng trắng vượt lên trước đánh trúng mục tiêu, sói hoang kêu rên ngã xuống đất.
Là anh ta? Tâm tư Vân Nhàn trăm chuyển ngàn hồi, quay đầu liếc nhìn Mục Sư một cái, đúng lúc này Mục Sư cũng đang nhìn cô hơi hơi mỉm cười, tươi cười nhàn nhạt, không thấy một chút vội vàng, quẫn bách và sầu lo nào.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Vân Nhàn hiện lên một ý nghĩ theo bản năng, người này chắc chắn còn giấu diếm chuẩn bị cho lúc sau.
"Tốt lắm, cứ duy trì tiến độ này!" Bầy sói vừa đến gần đã chết hai con, hiệu suất so với lần đầu thực sự cao hơn quá nhiều, Xe Tăng không khỏi hết sức vui mừng.
Vân Nhàn thu hồi ánh mắt, tiếp tục múa may pháp trượng. Đạn ma pháp trên tay cô cứ như lựu đạn, mỗi ba giây sẽ nổ tung trên người bầy sói một lần. Mục Sư cũng không cam lòng yếu thế, đạn ánh sáng liên tiếp theo sát bay tới. Nhưng dù sao mục sư cũng không phải chức nghiệp chuyên tấn công, có hai lần đạn ánh sáng sắp đánh trúng quái máu đỏ, Vân Nhàn không nhanh không chậm dùng kĩ năng Lôi Điện. Sấm sét đánh ra, sói hoang lập tức ngã xuống, đạn ánh sáng bay theo quỹ đạo rơi vào khoảng không.
Mục Sư nheo mắt, cái cô nàng này...
Vân Nhàn bên kia thì đang nghĩ quả nhiên là thế, ý tưởng chợt lóe lúc nãy của cô không sai. Trong lúc đoạt quái kĩ năng Lôi Điện dùng siêu tốt! Không những tự động khóa mục tiêu mà tốc độ phóng ra còn siêu nhanh, không màu mè hoa lá tí nào.
Kết quả cuối cùng là Vân Nhàn giết sáu con sói hoang, Mục Sư giết hai, Xe Tăng một, tháp bắn tên một, Chu Huệ bảo vệ kỉ lục huy hoàng không con nào.
Cứ thế tiến độ nhiệm vụ chính 1 của Vân Nhàn thuận lợi biến thành 10/30.
Giảm bớt thời gian chiến đấu cũng không làm Xe Tăng vui sướng, ngược lại tiến độ 2/30 hiển thị trên mặt đồng hồ màu đen khiến cậu ta nhịn không được mí mắt giật giật.
"Thật kì lạ." Chu Huệ thản nhiên như không có việc gì nói thầm: "Nhiệm vụ chính 2 nói chống đỡ hai đợt quái thú tập kích, hiện tại chúng ta đã vượt qua hai đợt rồi sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành vậy."
Xe Tăng xoa xoa mặt, miễn cưỡng lên tinh thần: "Nếu tôi không đoán sai thì mỗi đợt sẽ chia làm vài lượt tập kích, chứ không người mới mà luống cuống tay chân không phải sẽ đoàn diệt luôn hay sao?"
"Có lý." Chu Huệ nhìn Xe Tăng, ánh mắt lấp lánh mang theo kính trọng, giống như cảm thấy mấy câu phân tích vừa rồi của cậu ta tài giỏi vô cùng.
Xe Tăng hoàn toàn không có cảm giác vui sướng khi được khen tặng, ngược lại dưới áp lực sinh tồn đã bắt đầu trở nên nôn nóng. Dù sao đi nữa khoảng cách giữa 2 với 30 cũng quá xa xôi.
Trừ khi... Ánh mắt Xe Tăng khẽ nhúc nhích.
"Này, anh hoàn thành nhiệm vụ chính 1 xong có thể giúp tôi một chút không?" Chu Huệ mang ánh mắt lấp lánh chờ mong cẩn thận hỏi.
Xe Tăng chợt hiểu. Cậu ta đã nghĩ sao Chu Huệ không nóng nảy tí nào, hóa ra là muốn không làm mà vẫn có ăn! Nhưng chơi game võng du còn có đại thần kéo, trong hiện thực kéo kiểu gì? Xuyên vào người Chu Huệ điều khiển thao tác thay cô ta sao? Mệt cho cậu ta tưởng Chu Huệ giả ngu, trong tay còn giữ tuyệt chiêu nào đó cho nên vẫn âm thầm cẩn thận đề phòng, ai dè sự thật lại đơn giản như vậy.
Xe Tăng vừa định không thèm nể mặt từ chối luôn, nhưng lời nói đến miệng, tròng mắt đảo một cái sửa lại: "Kéo cô cũng được, nhưng tất cả mọi việc cô phải nghe tôi, bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó."
"Được thôi, không thành vấn đề." Chu Huệ vui rạo rực đáp ứng luôn.
Xe Tăng cười cười, trong lòng lại hừ lạnh, đồ ngu.
Ở bên cạnh, Vân Nhàn cười hì hì đi đến trước mặt Mục Sư nói chuyện phiếm: "Điểm MP của anh là bao nhiêu vậy? Tôi thấy anh thêm máu cho Xe Tăng rất cần mẫn nha."
Mục Sư liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Mỗi một phút đồng hồ tự động hồi phục 10 điểm MP. Giải quyết quái thú trong ba phút, đợt tập kích sau là hồi đầy thanh MP, có thể đánh tiếp."
Nói cách khác, mức MP cao nhất của anh ta là 70 điểm? Vân Nhàn chớp chớp mắt, vừa định hỏi thăm tiếp thì nghe Mục Sư nói: "Nhìn bên kia đi, Xe Tăng và Chu Huệ hình như đã thỏa thuận được hiệp định nào đó rồi."
Vân Nhàn không nói gì. Hai người đó một thường xuyên chơi game võng du nên tự cho rằng mình tài giỏi, một còn lại thì tưởng vẫn đang sống trong thế giới hòa bình cho nên ngốc bạch ngọt, hai người đó kết hợp có thể gây ra chuyện gì chứ?
Phải biết rằng quy tắc trò chơi tuy viết miễn sát thương giữa đồng đội, nhưng điều đó không có nghĩa là cả bốn người sẽ đồng tâm hiệp lực, nắm tay hợp tác với nhau. Nói cách khác, vất vả bào máu quái thành màu đỏ lại bị những người khác cướp mất cũng chỉ có thể than mình xui xẻo thôi, không thể trả thù được, vì được miễn sát thương giữa đồng đội với nhau.
"Bọn họ kết hợp với nhau rồi. Để đảm bảo lợi ích bản thân, có phải hai chúng ta cũng nên liên thủ không?" Vân Nhàn đùa giỡn nói.
Mục Sư lại nhẹ nhàng trả cô một câu: "Dù tôi có muốn tìm người hợp tác thì cũng không phải là bây giờ."
Vân Nhàn buồn bực. Rốt cuộc thì do người này cảm thấy một mình anh ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, hay là ngại cô không đủ tư cách nói chuyện hợp tác, muốn tiếp tục quan sát sự thể hiện của cô?
"Nếu anh không muốn thì thôi vậy, coi như tôi chưa nói gì hết." Vân Nhàn cảm thấy không sao cả, thêm hai ba lần quái thú tập kích nữa là có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rồi nên cô cũng không nóng nảy.
Xe Tăng quét mắt nhìn đồng hồ, phát hiện sắp hết mười phút rồi nên lên tiếng nhắc nhở: "Chuẩn bị đi, sắp bắt đầu chiến đấu rồi."
Bốn người vào vị trí của mình. Trải qua hai lần trước được mài giũa, bây giờ tấn công càng thêm thuận lợi nên biểu tình của mọi người thả lỏng hết mức. Nhưng chẳng bao lâu sau một bầy sói lớn đen nghìn nghịt vọt về phía họ.
Xe Tăng biến sắc, cậu ta quét mắt đếm nhanh, đại khái có khoảng hai mươi con!
"Chu Huệ, dùng Đầm Lầy đi!" Xe Tăng hét.
Đầm Lầy? Bây giờ? Chu Huệ ngây người, nhưng rất nhanh cô ta cắn môi, nghe lời sử dụng thẻ của mình.
Ngay lúc bầy sói chạy đến trước mặt Xe Tăng, bỗng nhiên mặt đất dưới chân đang bằng phẳng trở nên lầy lội, bốn chân sói hoang dần dần lún vào trong đất. Có con liều mạng giãy giụa, ai ngờ càng giãy càng lún sâu hơn, không thể nào thoát ra được.
Tốt lắm! Trong mắt Xe Tăng hiện lên một tia sung sướng, lặng lẽ thò tay vào trong túi móc ra một tấm thẻ.
"Cỏ Gai: Cỏ gai mọc lên rậm rạp trong phạm vi 3*3 gây ra sát thương lớn."
Thấy máu bầy sói từ xanh chuyển sang vàng, cậu ta ném tấm thẻ ra, khóe miệng nhịn không nổi nhếch cao, chờ đón tiến độ nhiệm vụ chính tăng lên ào ào.
Nhưng đầm lầy đột nhiên bốc lên liệt hỏa hừng hực, chỉ một hai giây sau tiếng kêu rên của bầy sói, tất cả đã hóa tro tàn. Khóe miệng đang nâng lên của Xe Tăng bỗng dưng cứng đờ.
Chờ lúc tất cả biến mất, trên mặt đất trống trơn mới xuất hiện cỏ gai dày đặc như muốn hung hăng đánh vào mặt Xe Tăng.
"Mấy người làm gì vậy?!" Xe Tăng căm tức nhìn Pháp Sư và Mục Sư. Thẻ của Chu Huệ đã dùng rồi, tấm thẻ lửa nhất định là của một trong hai người này!
Vân Nhàn vẫn ung dung cười hì hì nói: "Quái thú tập trung lại tốt quá mà, không nhân cơ hội này sử dụng quần công giết quái hoàn thành nhiệm vụ, tôi cảm thấy rất có lỗi với chính mình."
Tuy có thể giả vờ nói rằng mình không biết rõ tình hình mới làm vậy nhưng Vân Nhàn cũng lười đóng kịch. Cô bĩu môi, trào phúng: "Cỏ gai là của cậu đúng không? Cậu đang tức giận cái gì chứ? Gặp cùng một loại tình huống chúng ta đều đưa ra cùng một lựa chọn, không phải ư? Chẳng qua tôi nhanh tay giành trước, thắng được tiên cơ mà thôi."
Cô đang biểu thị rõ ràng rằng, thua thì thôi, nhưng đừng để thua quá khó coi.
Xe Tăng khó thở, hận không thể hành hung cô một trận, nhưng suy nghĩ đến việc miễn sát thương giữa đồng đội, cái ý nghĩ đó lập tức lụi tắt.
Nhưng... Cậu ta đã lãng phí tấm thẻ quần công uy lực lớn! Cứ nghĩ đến sự thật này là Xe Tăng đau đớn đến mức hít thở không thông.
"Hai người họ đang làm gì vậy?" Chu Huệ ngơ ngác, không rõ lắm tình huống bây giờ là như thế nào. Trong mắt cô ta thì chỉ cần giải quyết được bầy sói là tốt rồi, còn về vấn đề ai giết không quan trọng.
Mục Sư tà tà liếc Chu Huệ một cái, lười không muốn để ý đến cô ta. Không còn tấm thẻ, sức tấn công thì kém cỏi, không còn một chút giá trị lợi dụng nào, dù coi như cô ta không tồn tại thì cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
"Nói chuyện đi!" Chu Huệ bắt đầu nóng nảy. Dù không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng từ ánh mắt thương hại Mục Sư nhìn mình cô ta vẫn nhận thấy được có gì đó không ổn.
Rốt cuộc, Mục Sư cũng miễn cưỡng mở miệng: "Cô có nghĩ tới hay không, cô không giết được quái, giờ lại không có tấm thẻ, làm sao để hoàn thành nhiệm vụ chính 1 bây giờ?"
"Xe Tăng sẽ giúp tôi mà!" Chu Huệ không thèm nghĩ ngợi đã trả lời.
Mục Sư bật cười ra tiếng, giống như anh vừa nghe thấy một chuyện hết sức buồn cười vậy, sau đó mới nhẹ giọng nỉ non: "Xe Tăng? Cậu ta còn không lo được cho chính bản thân mình nữa! Cô không thấy cỏ gai mới nãy sao? Xem tình huống trước mắt thì đó chính là thẻ của cậu ta."
Toàn thân Chu Huệ lạnh buốt như rơi vào động băng. Mục Sư lại không có ý định buông tha, tiếp tục dùng giọng nói trầm thấp giải thích cho cô ta: "Từ trước đến nay tôi chưa thấy ai ngu như cô. Xe Tăng lừa cô mục đích chính là để cô lấy ra tấm thẻ Đầm Lầy gom quái lại một chỗ, sau đó cậu ta dùng thẻ quần công thu hoạch, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chính 1. Chẳng qua tính toán tốt nhưng lại bị Pháp Sư nhìn thấu, giành trước một bước dùng thẻ quần công của mình. Tình huống bây giờ là Pháp Sư đã hoàn thành nhiệm vụ chính 1, còn cô và Xe Tăng chẳng vớt được cái gì cả, đã thế còn lãng phí tấm thẻ trong tay mình. Nghe hiểu chưa? Hay là với chỉ số thông minh của cô thì những lời này cô cũng nghe không hiểu?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Huệ trắng bệch, môi giật giật một chút nhưng không nói nổi lời nào.
Mục Sư nghiêng đầu đánh giá cô ta, một lát sau nhếch mi: "Xem ra vẫn có thể nghe hiểu."
"Vì sao?" Chu Huệ không thể hiểu nổi: "Vì sao mấy người muốn tính kế lẫn nhau? Mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực vượt qua phó bản không tốt hơn sao?"
"Cái gọi là đồng tâm hiệp lực của cô là những người khác làm cu li kéo theo cô nằm không ăn sẵn sao?" Mục Sư hỏi lại.
Chu Huệ nghẹn lời.
"Hợp tác chỉ tồn tại khi khả năng của tất cả mọi người không sai biệt lắm, còn người giống như cô trên mặt viết "Tôi dễ lừa lắm", vừa nhìn đã thấy phù hợp để lợi dụng rồi." Mục Sư cảm khái.
Chu Huệ cảm thấy vô cùng khó chịu, cố chấp nói: "Nhưng anh không lừa tôi, cũng không lợi dụng tôi mà!"
"Đấy là vì tôi không có thẻ quần công." Mục Sư lạnh lùng phá nát tia ảo tưởng cuối cùng của Chu Huệ: "Thấy có cơ hội nhưng không thể xông lên chia một chén canh, thật ra trong lòng tôi cũng rất là tiếc nuối."
Giờ phút này Chu Huệ mới thực sự cảm nhận được tuyệt vọng là gì.
Biểu cảm không tồi, không uổng công anh mất công nói nhiều như thế. Mục Sư cảm thấy hết sức thú vị, nghĩ thầm.
- -------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Nam nữ chính không phải người tốt. Dù sao đều là người chết, không cần phải chú ý kiểu cách của người sống (nhìn xa xăm).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.