"Còn anh thì sao?" Cố Văn Nhạc không cam lòng. Cậu ta cảm thấy rằng không thể nào chỉ có một mình cậu ta lén lút giấu trang bị được nên mới truy hỏi thuật sĩ.
Vương Viễn vẫy vẫy quần áo, không cảm xúc nói: "Trắng tay, nghèo đến nỗi phải tự bán thân."
Cố Văn Nhạc: "..." Nghe có vẻ cực kì nghèo nàn, vô cùng thảm hại.
"Đi thôi." Vương Viễn nói: "Chúng ta bày hàng cùng nhau, cứ giả vờ như cái nhẫn đó của cậu là do chúng ta đổi được chứ không phải lén giấu."
Mập Mạp gật đầu liên tục, vẻ mặt cực kì thật thà.
Cố Văn Nhạc bỗng nhiên cảm thấy, nếu như một ngày nào đó công hội phải vứt bỏ một người, vậy thì cậu ta chắc chắn sẽ vinh dự trúng thưởng, trăm phần trăm phiếu thuận...
--------------------------
Loáng một cái đã qua ba ngày.
Vương Viễn lôi ra ba quyển trục kĩ năng và bốn món trang bị, báo cáo tình huống: "Đổi được bằng đây."
Tô Thần tiện tay gẩy gẩy, không nhịn được phải lắc đầu: "Chỉ có mỗi bốn món trang bị." Không ngờ lại không gom nổi năm món.
Cố Văn Nhạc cảm thán: "Người chơi đều nghèo quá mà." Cậu ta đã hồn nhiên quên rằng, nếu cậu ta không gia nhập công hội Tinh Thiên thì cậu ta cũng là quỷ nghèo, thậm chí có thể sống tới giờ hay không cũng khó nói.
Mập Mạp vội vàng nói: "Chúng tôi đã cố gắng quảng cáo rồi, nhưng mà mọi người đều không mua nổi, hoặc là không có hứng mua."
"Không đến nỗi đấy chứ?" Vân Nhàn hơi nghi ngờ: "Dù sao những người còn sống đến giờ đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-thap-phong/1014872/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.