Trải qua một hồi náo loạn như thế, nhóm người đang ngo ngoe rục rịch cũng an phận thủ thường luôn. Chủ quán tuy là một cô gái nhưng nói ra tay là ra tay, không màu mè hoa lá, là một nhân vật tàn nhẫn. Người chơi có chút ánh mắt đương nhiên sẽ không tiến lên tự tìm mất mặt.
Lúc này có một người thanh niên trẻ đi tới, tuy trong mắt lóe tia kinh hỉ nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất kiêu căng: "Nói đi, cô muốn đổi cái gì."
Ánh mắt Vân Nhàn trầm xuống. Người này hình như mới đi ra từ sân huấn luyện trung cấp... Hơn nữa cái dáng vẻ bễ nghễ kia, còn thiếu không nói thẳng ra mình là dê béo đây. Mà cậu ta có vẻ cũng không lo lắng mình đổi không được, vậy xem ra trong tay có không ít thứ tốt?
Chỉ vài giây ngắn ngủi mà trong lòng Vân Nhàn đã hiện lên muôn vàn ý niệm, sau đó cô nhẹ nhàng cười: "Đổi quần hoặc giày của pháp sư. Cụ thể đổi thế nào thì xem thuộc tính của trang bị."
Trang bị của pháp sư? Cậu ta hơi nhăn mày, hình như có chút khó xử. Thật lâu sau mới hỏi: "Nhất định phải là trang bị của pháp sư sao? Chức nghiệp khác không được hay sao?"
Vân Nhàn: "..." Còn tưởng dê béo, hóa ra cũng chỉ giả vờ.
"Hẹn gặp lại." Cô trực tiếp từ chối.
Cậu ta nhướng mày: "Người chơi đơn? Không có đoàn đội?" Nếu có đoàn đội thì sẽ không từ chối dứt khoát như thế, vì trong đội chức nghiệp gì cũng có, người trong đội có thể trao đổi cho nhau.
"Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-thap-phong/1014828/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.