Tạ Ký tốt nghiệp ngành tài chính, sau lại thường xuyên đọc báo cáo tài chính của công ty, vài tờ biên lai gần như đọc nhanh như gió.
Anh cười như không cười nhìn chú Ngưu bị buộc bưng chén trà: “Gỗ hà biện thiên kim khó cầu, ba mươi bảy tệ năm hào hai?”
Chú Ngưu mạnh miệng nói: “Là người quen của ta bán rẻ cho ta!”
“Mất công này chẳng bằng tặng không.” Tạ Ký lại giả bộ bộ dạng hãy còn thông cảm, “Tôi biết chú Ngưu trước sau làm lụng vất vả bôn tẩu vất vả, nếu không có chú, Ngưu Lão cũng sẽ không thuận lợi nhập thổ vi an như vậy, đi qua rất nhiều thôn xóm, chú là hương hiền có trách nhiệm nhất, đức cao vọng trọng nhất tôi từng thấy.”
* Hương hiền: người được dân làng tôn sùng kính trọng về phẩm đứng và tài học.
Thấy sắc mặt chú Ngưu bị mình dụ tốt lên không ít, Tạ Ký tiếp tục nói: “Mọi người đều là vì Ngưu Lão, tôi tin tưởng chú cũng không nỡ để ông ấy không nhà để về, chờ khi nào chú có rảnh, thì giúp làm lại một cái linh vị?”
Chú Ngưu ho khan hai tiếng, bày ra tư thế hương hiền đức cao vọng trọng của thôn Ngưu Gia: “Trước đầu thất đi.”
Tạ Ký: “Trước đêm nay.”
Chú Ngưu: “Làm sao mà kịp?!”
Tạ Ký: “Tôi muốn đêm nay.” Trên mặt anh mang theo nụ cười, hiền lành đối diện với chú Ngưu, mỗi từ lại không cho phép nghi ngờ.
Cái giá chú Ngưu vừa mới dọn xong lại sập nữa, ông bên dùng sức từ chối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-te-dan/2646066/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.