Mỗi một cửa sổ trong tòa tháp đều được đóng chặt, nhưng bức màn vải treo hai bên không cần gió cũng lung lay, kéo vào nhau trái với quy luật vật lý.
Tạ Ký nhìn Giang Tễ Sơ, người sau ngầm hiểu, dịch trường đao ra sau lưng.
“Chúng tôi không có ác ý, nếu ngày đầu tiên bạn đã muốn cứu chúng tôi, tại sao bây giờ không chịu ra trò chuyện một chút?” Tạ Ký, “Tôi sẽ không làm gì, cậu trai bên cạnh này cũng vậy. Chúng tôi chỉ muốn tâm sự với bạn.”
Bên cửa sổ không có động tĩnh, nhưng Tạ Ký cũng không vội, vẫn dù bận vẫn ung dung đứng chờ.
Sau một lúc lâu, bức màn khép lại tản ra hai bên, giữa bức màn, bóng hình một đứa trẻ chậm rãi ngưng tụ.
Là một cậu bé với khuôn mặt tinh xảo, khoảng sáu bảy tuổi, tóc hơi dài, mặc quần áo có cảm giác cũ kỹ như tòa tháp.
Đôi mắt cậu bé rất lớn, ánh đèn chiếu vào trong mắt cậu theo động tác ngửa đầu, trở nên sáng ngời, một tay cậu bé ôm cánh tay còn lại, phòng bị sợ hãi nhìn Tạ Ký từ xa.
Cậu bé lí nhí nói: “Sao, sao chú biết…”
Tạ Ký dịu giọng giải thích.
“Bởi vì từ sau khi vào tháp, bọn anh cảm nhận được hai loại hình thức công kích hoàn toàn khác nhau. Một loại ôn hòa, tuy rằng có ý muốn dọa người, nhưng không làm bị thương, một loại tàn bạo, mỗi lần xuất hiện đều nhắm thẳng đến tính mạng bọn anh.”
“Buổi tối ngày đầu tiên em đến từng phòng bọn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-te-dan/2646003/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.