Sau khi lưng Ngô Khang đụng phải lan can thì lập tức nhảy cẫng lên, cố hết sức tránh xa gỗ đào, phía sau có thể tránh nhưng lòng bàn chân và đỉnh đầu đều được làm từ gỗ đào, chỉ có thể khom lưng nhón chân, nhưng độ khó của động tác này quá cao, chỉ đành nhảy tới nhảy lui như một con khỉ.
Ông ta quát Tạ Ký: “Các cậu làm gì thế!”
Những người khác cũng sững sờ, Nhiễm Nguyên Phi ngơ ngác nói: “Anh Tạ, sao anh lại nhốt ông Ngô lại?”
Tạ Ký cầm lấy pho tượng, nhẹ nhàng vỗ hai cái trên cánh hùng ưng: “Ra đây chào hỏi với kẻ thù cũ của em không?”
Một trận gió không biết từ đâu thổi vào trong sảnh tầng một, dòng khí không ngừng xoay tròn tụ thành một cậu bé sáu bảy tuổi.
“Mẹ ơi!”
“Má nó, sao còn có thêm một cái nữa!”
“Tên sát nhân! Là tên sát nhân!”
“Từ từ, sao tên sát nhân lại làm thằng nhóc vắt mũi chưa sạch?!”
Sau khi Ngô Khang nhìn thấy Ngô Ưng lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, nổi giận đùng đùng mắng Tạ Ký: “Mày tính kế tao!”
Tạ Ký: “Tôi tính kế ông cái gì? Gỗ đào do ông cung cấp, lồng giam do ông bảo chúng tôi làm, tôi chỉ đạp ông một cái.”
Ngô Khang: “Mày, mày đã biết!”
Có người chen vào: “Biết cái gì?”
Tạ Ký: “Biết ông Ngô trong lồng giam này mới là tên sát nhân.”
Anh lấy quyển ghi chép thôn đã chuẩn bị từ trước.
“Năm 19xx, tên sát nhân đến thôn Ngô Gia, dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-te-dan/2645999/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.