"... Lão công..." Hoắc Tinh Tuyền bị gọi tỉnh, giật mình mở bừng mắt nhìn người bên cạnh. Nương theo ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng, hắn rõ ràng được khuôn mặt đánh thương hề hề của thanh niên.
"... Lão công, ta đói bụng..." Thanh niên ngơ ngốc xoa xoa chiếc bụng đang không ngừng biểu tình. Bởi vì quá đói, không thể nào tiếp tục ngủ ngon. Thanh niên chỉ đành cầu cứu nam nhân.
" Sao lại để bản thân đói thành ra thế này?" Tiết Phùng Châu nói qua, não bộ của thanh niên bị kích thích dẫn đến ngất xỉu. Dặn dò hắn, không cần có chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa. Não bộ vô cùng yếu ớt, một lần còn có thể. Nhưng không phải lần nào cũng bình an vô sự.
Hoắc Tinh Tuyền vuốt má thanh niên, ánh mắt long lanh nhập nhèm cơn buồn ngủ khiến hắn đau lòng. Vững vàng ôm thanh niên xuống nhà ăn. Hắn không làm phiền đến dì Lưu hay Hoắc quản gia. Chỉ là ăn đêm mà thôi, hắn có thế.
" Muốn ăn ớt chuông sao?" Nam nhân nhỏ giọng hỏi.
"Muốn." Thanh niên gật đầu. Làm sao lại không? Hắn yêu thích nhất là ăn ớt chuông. Mỗi ngày được ăn ớt chuông thật vui vẻ. Chính là lão công giới hạn chỉ có thể ăn hai trái mỗi ngày mà thôi.
" Không cần ăn quá no, sẽ khó chịu." Hoắc Tinh Tuyền đặt trước mặt thanh niên một đĩa cơm thập cẩm, rất nhiều ớt chuông ở bên trong.
Thanh niên ăn đến vui vẻ, một miếng lại một miếng. Không quên đút cho nam nhân ăn. Hoắc Tinh Tuyền ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-sung-ai/3567608/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.