(Nhắc nhở: Sẽ có một chút thay đối về tên nhân vật. Xin các đọc giả cảm thông.)
"...Thưa tiên sinh, chúng tôi có một tin xấu và một tin tốt..." Bác sĩ phụ trách phẫu thuật chính là Lâm Tử Thanh, sắc mặt mười phần mệt mỏi e ngại nhìn nam nhân. " Tin tức tốt là hai chân của bệnh nhân tuy bị gãy nhưng không đáng nghiêm trọng...Tin tức xấu chính là, người bệnh có thể sẽ...Vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa..." Bác sĩ cảm thấy miệng khô họng rát, nói hết những lời muốn nói như muốn rút cạn chút sinh lực cuối cùng.
"... Không được, tuyệt đối không được!!!.." Hoắc Tình Tuyền hốc mắt tràn đầy tơ máu, mười hai tiếng chờ đợi đối với hăn dài đăng đăng như hàng thế kỷ. Đón chờ hắn không phải một bữa tiệc sinh nhật tràn ngập tiếng cười.
Hắn còn tưởng đó là sinh nhật mà hắn cảm thấy vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất.
Chờ đợi hắn cuối cùng là...Hắn ái nhân sẽ mãi mãi rời đi hắn. Hắn có thế sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh mắt chỉ nhìn về phía hắn, giọng nói đầy quan tâm và nụ cười ngọt ngào cùng hơi ấm chỉ độc thuộc về thanh niên.
Hoắc Tinh Tuyền bất giác bấu chặt vạt áo trước ngực. Trái tim này thật đau, như bị khoét sâu một mảng lớn. Nam nhân hơi thở trở nên dồn dập, sắc mặt biến trắng bệnh doạ người. Nam Tùng Anh sợ hãi, muốn nói cái gì đó lại không thế.
"Nếu hắn, có mệnh hệ gì. Các ngươi đều phải chôn cùng!! " Bác sĩ sợ hãi lùi về vài bước chân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-sung-ai/3567599/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.