Dù trong nhà nhưng trên dưới biệt thự vô cùng ấm áp, đến người hầu còn có cảm giác quá mức nóng bức, quần áo mùa đông đều không cần sử dụng đến.
Nhưng chỉ trừ duy nhất một người, mặc vào dày nặng ấm áp nhất áo lông cừu cũng không thể làm thanh niên ấm áp lên một chút. Theo thời gian càng dài, thân thể càng kém, thân thể không có bao nhiều sức lực đi chống cự với cái rét của mùa đông. Khi còn ở Lâm gia, nguyên chủ uống nhiều nhất không phải thuốc hạ sốt mà là thuốc giảm đau. Uống nhiều đến mức sắp không còn có tác dụng
Nguyên chủ bị đau đớn tra tấn giống như chết đi sống lại cực hình. Cái lạnh làm thân thể nguyên chủ luôn trong trạng thái lạnh băng, xương cốt đau như bị vỡ vụn, hệt như có hàng vạn côn trùng thay phiên nhau cắn xé.
Lâm Tử Thanh kiếp trước chịu bệnh tim dày vò cũng không khó chịu như bây giờ. Hắn hiểu được sống không bằng chết cầu nói là như thể nào. Thật sự quá đau, đau đến mức hẳn muốn chết đi cho xong.
Hoắc Tinh Tuyền nhìn tiểu nhân nhi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn mày đến bèo nhèo. Từ lúc mùa đông bắt đầu, hắn luôn ở bên cạnh thanh niên mọi lúc mọi nơi, cho dù bất kể nơi nào, công việc đều không màng đến. Đi tắm, đi vệ sinh cũng không tách rời. Hận không thể cột ái nhân trên người, không cần phải tách ra.
Đôi khi thanh niên vì chuyện này mà cảm thấy, thẹn thùng. Nam nhân lại cảm thấy hẳn là thiên kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-sung-ai/3567575/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.