" Chỗ này?! " Nhìn thấy nam nhân liên tục lắc đầu, đôi lông mày thanh tú của thanh niên nhíu lại càng chặt. Hắn tiếp tục di chuyển bàn tay, vẫn là một câu hỏi kia.
" Vậy chỗ này?! Thật sự không cảm nhận được gì sao?! " Lâm Tử Thanh đâm kim châm xuống chân của nam nhân, đâm sâu vào bên trong xương khớp. Nếu là người bình thường, chắc chắn đã chịu không nổi, cầu xin buông tha. Nhưng đến châm thứ ba, Hoắc Tinh Huyền một chút khó chịu đều không có.
" Có một chút...." Thanh niên tăng thêm chút lực đạo, nam nhân ẩn ẩn được đau đớn, nhưng không nhiều. Nhìn thanh niên nỗ lực như vậy, hắn không đành lòng buông lời đả kích. Hai chân của hắn, đã hoàn toàn vô vọng. Hắn hiện tại rất hài lòng với cuộc sống, có thanh niên bầu bạn, như vậy đã đủ.
" Có là tốt rồi. " Lâm Tử Thanh thu lại kim châm, đặt chúng an ổn vào trong hộp gỗ. Hắn gõ gõ đầu của mình vài cái, lại bị tay của nam nhân bắt lấy, không hài lòng nhìn hắn.
" Không được tự đánh bản thân. " Nam nhân hai mày nhíu lại, ánh mắt rõ ràng không vui. Giữ chặt tay hắn không cho hắn tiếp tục lấy tay đánh vào đầu của mình. Thanh niên không biết đầu là nơi rất quan trọng sao?! Nhỡ đánh thành ngốc tử làm sao bây giờ?!
" Ta nhớ ra rồi! " Thanh niên kích động hô lên, thân thể mềm mại ngã nhào vào trong lòng của nam nhân. Thanh niên ngẩng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp trong trẻo lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-sung-ai/3567561/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.