Hoắc Tinh Tuyền xoa bóp thái dương đau nhức. Đã quá nữa đêm, hắn đắm mình trong thư phòng xử lý công sự.
Hắn rất muốn đi ngủ, cực kỳ thèm thuồng một giấc ngủ ngon. Nhưng mà, đó là một điều xa xỉ đối với hắn. Mỗi đêm, hắn phải nhờ đến thuốc ngủ mới có thể chợp mắt, nhưng hiệu quả càng ngày càng suy giảm. Hắn nhiều lần gặp bác sĩ tâm lý, cuối cùng kết quả không mấy khả quan. Chứng mất ngủ càng trở nặng.
Chứng mất ngủ của hắn bắt đầu là khi mười lăm tuổi, mẫu thân của hắn tự tử chết đi, mỗi đêm ác mộng chính là hình ảnh mẫu thân đau khổ, khóc rống nhìn hắn. Sau lại bởi vì tai nạn, nổi đau quá sức chịu đựng làm hắn không thể nào yên giấc.
" Cốc cốc. " Hoắc Tinh Huyền bị tiếng gõ cửa đánh thức. Nghĩ rằng là quản gia mang cà phê đến, lạnh giọng nói. " Vào đi. '' Nếu như đã không thể nào ngủ được, vậy nhất quyết đừng ngủ. Hoắc quản gia nói hắn đừng tự chính mình tàn phá cơ thể của bản thân. Cứ tiếp tục như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi nữa. Hắn trong đáy mắt hiện lên ý cười. Chết đi, cũng tốt. Trên đời này, còn gì để cho hắn lưu luyến nữa sao?
" Lão công, mau mau đi ngủ thôi. Trời đã khuya lắm rồi. " Hoắc Tinh Huyền giật mình giương mắt nhìn thanh niên khoác áo lông, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, cực lo lắng nhìn hắn đi đến. Hắn không khỏi nhìn Lâm Tử Thanh thật lâu. Hắn lớn lên thật xuất sắc, nho nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-sung-ai/3567550/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.