Một đêm không có gì đặc sắc, sáng hôm sau, Trần Thịnh thức dậy, ăn sáng xong rồi thu dọn “căn lều” của hắn, sau đó xuất phát. 
Quái vật trong thế giới hiện thực không dày đặc như trong game, ít nhất là cái loại đơn lẻ này, còn nếu nói một cứ điểm của quái vật thì thôi, bình thường một người là không thể tiêu diệt được, phải tổ đội lại cùng nhau, nhiều người mạo hiểm mới dám tấn công một cái cứ điểm của quái vật. Lý do rất đơn giản, có thể bọn quái vật không đủ mạnh để lập tức giết chết bạn, nhưng chúng bao vây bạn rồi, thì sẽ mệt chết bạn luôn, sau đó, xương cứng quá không ăn được, còn thịt thì tất nhiên vào bụng bọn nó rồi. 
Bởi vậy nên chuyện luyện cấp trong thực tế cũng không đơn giản như trong game, vì vừa phải né tránh quái vật quá đông, vừa phải tìm những con lạc đàn hoặc là nhóm nhỏ. Như Trần Thịnh hiện tại chỉ dám tấn công nhóm quái vật từ năm con trở xuống, còn nhiều hơn chỉ có thể đi vòng qua, có khi còn bị rượt chạy vác chân lên cổ. 
Cuộc sống này có chút đơn điệu, suốt ngày chỉ chém giết, nhưng cũng rất thú vị, cả ngày hồi hộp, căng thẳng, ít nhất so với cuộc sống của du học sinh lúc trước cả ngày cắm mặt vừa học vừa làm lúc nào cũng không đủ thời gian thì cuộc sống bây giờ hoàn toàn ăn đứt. 
“Phập!” – một tiếng kiếm nhập thân thể vang lên. Khô lâu binh không chút nào ngừng lại, rút ra thanh kiếm của mình, một lần nữa bổ về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-phong-luu/131037/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.