Khi bốn người Trình Đình Vũ tiến vào tầng hầm, ba người ở lại tầng một giữ sợi dây, ngoan ngoãn đợi những người khác mang đồ đạc trở lại.
Trong số các nhân viên trong phòng trực, Dư Văn Nhiên tư lịch sâu nhất, biểu hiện đến cũng ổn trọng nhất.
Cô giữ chặt sợi dây bằng cả hai tay trong khi nhìn chằm chằm vào lối vào tầng hầm, cố gắng xem chuyện gì đang xảy ra bên dưới.
Nếu là ở bên ngoài, cho dù trong phòng tối như thế nào, xuyên qua ánh sáng vẫn có thể nhìn thấy một chút, nhưng ở trong phó bản, người phía trên không cách nào bắt được dấu vết hoạt động của người khác phía dưới.
"Sao lâu thế?"
Nói chuyện, Dư Văn Nhiên trong miệng thở hơi mù, trời lạnh như vậy, lại không có đồ vật có thể sưởi ấm, bọn họ hẳn là đông lạnh đến chịu không nổi, nhưng từ có đồng bạn bước vào tầng hầm, hơi lạnh trong phòng cư nhiên chậm lại một ít.
Dư Văn Nhiên ở trong lòng tính toán thời gian.
Đã hai mươi phút rồi, theo sơ đồ bố trí trên giấy nhớ mà nói, tầng hầm cũng không lớn như vậy, người đi xuống nhiều nhất chỉ cần một hai phút là có thể lấy được đồ.
...... Chẳng lẽ phía dưới có chuyện gì ngoài ý muốn?
Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai phát ra từ tầng hầm.
Dư Văn Nhiên lập tức phản ứng lại đây: "Đó là giọng của Tiểu Tôn!"
*
Trình Đình Vũ nghe thấy, một tiếng hét gần như không phải người phát ra từ đằng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-xoan-oc-hai-dang/2691296/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.