Vào buổi trưa ngày thứ hai, Tô Mạch một mình mang theo vali xuất hiện tại sân bay Quốc tế Song Lưu ở Thành Đô.
Dòng người trong sân bay nườm nượp, ai cũng hối hả vội vàng. Tô Mạch đã lâu không tiếp xúc với nhiều người như vậy, bỗng nhiên cảm thấy như lạc vào thế giới khác.
Bên tai tràn ngập tiếng cười nói và mắng nhiếc của những chàng trai cô gái trẻ, cùng với tiếng thông báo liên tục vang lên, Tô Mạch đơn thương độc mã không hiểu vì sao lại bối rối - cảm giác này không thể giải thích được, nhưng lại khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Quả nhiên, vẫn không thích ứng."
Mặc dù kéo vali, nhưng trong vali ngoài vài bộ quần áo ra không còn gì khác. Tô Mạch không muốn lưu lại lâu hơn ở nơi khiến mình cảm thấy không thoải mái, vội vàng rời khỏi sân bay...
"Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng chịu về rồi!"
Đó là một ông lão hơn sáu mươi tuổi; mặc dù tóc đã nhuộm đen, nhưng nếp nhăn trên khuôn mặt vẫn bán đứng tuổi tác của ông. Khoé mắt ông lão rưng rưng nước mắt, sự xúc động khiến người qua đường không khỏi chú ý.
Tô Mạch cũng không ngờ chú Lê sẽ đích thân đến đón mình, lập tức nhíu mày nói: "Lên xe trước đi."
Xe chạy trên đường cao tốc, trong xe trầm mặc dị thường.
Tài xế không chớp mắt nhìn thẳng về phía trước, chú Lê ngồi ghế phụ lái nhiều lần quay đầu, bộ dạng muốn nói lại thôi khiến Tô Mạch rất là bất đắc dĩ.
Tô Mạch đúng là người vô tình, nhưng đối với ông lão đã nuôi dưỡng mình từ nhỏ, y không thể đối xử lạnh lùng.
"Thiếu gia, cậu thực sự không định về thăm nhà sao?" Cuối cùng, ông vẫn hỏi.
Tô Mạch im lặng không đáp.
Sau một hồi lâu, chú Lê thở dài thật sâu: "Tất cả là lỗi của tôi, nếu không phải tôi..."
"Chú Lê!"
Giọng nói của Tô Mạch hiếm khi gượng gạo: "Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, tôi đến Nhã An có việc quan trọng phải làm... Khi nào rảnh, tôi sẽ về thăm chú."
"Được, được!"
Ông lão lại một lần nữa xúc động lau nước mắt, còn Tô Mạch thì nhắm mắt giả vờ ngủ...
Từ Thành Đô đến Nhã An nhanh nhất cũng phải mất hai tiếng. Trong thời gian đó, Tô Mạch đã nhận được cuộc gọi từ Nguỵ Tư Hàn. Nguỵ Tư Hàn nói với y rằng tình hình đã có những thay đổi mới, sau khi đến Nhã An, đừng vội đến sở cảnh sát.
Nguỵ Tư Hàn ban đầu muốn mời Tô Mạch đến ở nhà mình, nhưng đã bị Tô Mạch từ chối, hai người hẹn gặp nhau tại khách sạn xx.
Hai tiếng rưỡi sau, Tô Mạch đến cổng khách sạn.
"Thiếu gia, cậu thực sự không cần tôi đi cùng sao?"
Vẻ mặt chú Lê đầy lưu luyến, Tô Mạch vẫn kiên quyết từ chối.
"Tiểu Hồ thân thủ không tệ, để cậu ấy ở lại đi, như vậy tôi cũng yên tâm hơn." Chú Lê không còn cách nào khác.
Tiểu Hồ chính là tên tài xế, lúc ngồi trên xe không nổi bật, nhưng khi xuống xe, Tô Mạch mới phát hiện người này rất cường tráng, có thể sánh ngang với Liante.
Tô Mạch biết mục đích chú Lê để Tiểu Hồ lại không đơn giản chỉ là bảo vệ mình, y đã muốn tiếp tục từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mong đợi và bất an trên khuôn mặt già nua của ông, cuối cùng vẫn đồng ý.
Không phải vì không nỡ, mà là vì phiền phức.
Sau khi để Tiểu Hồ lại, chú Lê một mình lái xe rời đi, Tô Mạch định xách vali.
"Thiếu gia, để tôi xách cho!"
Tiểu Hồ chuyên nghiệp đã nhanh chân xách vali lên, sau đó ngạc nhiên nói: "Sao nhẹ thế?"
Tô Mạch không có nhiều thứ để mang theo, những vật giá trị đã được y cất vào không gian, ngoài vài bộ quần áo ra thì vali không còn gì khác.
Tô Mạch không nhìn Tiểu Hồ, bước thẳng bước vào khách sạn.
"Hai phòng."
Sau khi đặt phòng xong, Tô Mạch lập tức lên lầu.
Là một vệ sĩ đáng tin cậy, Tiểu Hồ rất muốn ở lại để 'giao lưu tình cảm' với Tô Mạch, nhưng đáng tiếc là Tô Mạch vừa vào phòng đã ra lệnh đuổi khách.
"Tôi mệt rồi, câu về phòng bên cạnh đi, có việc tôi sẽ gọi."
"À... được!"
Chủ nhân quá lạnh lùng, Tiểu Hồ muốn làm tròn trách nhiệm cũng không được, đành phải bất an lo trở về phòng sát vách.
Từ khi máy bay hạ cánh, tâm trạng của Tô Mạch dao động hơn nhiều so với mọi khi. Đặc biệt là sau khi gặp chú Lê, dù chú Lê đã cố tình nhuộm tóc đen trước khi đến, nhưng vẫn không thể che giấu được khuôn mặt già nua của mình.
Gần tám năm rồi, khi Tô Mạch rời đi, y vẫn là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Lúc đó chú Lê đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng trông không khác gì một người đàn ông ba mươi, bốn mươi tuổi. Chỉ trong vòng tám năm, ông đã già đi rất nhiều...
"Sở Hàn, có phải tôi quá yếu đuối không?"
Chỉ vì một ông già, mà tâm tình đã dao động lớn như vậy, điều này không giống y chút nào. Y nên là một quái vật lạnh lùng, vô tình, không bị bất kỳ cảm xúc nào khống chế mới đúng.
Một giờ sau, Nguỵ Tư Hàn phong trần mệt mỏi đi tới khách sạn.
"Tiểu tử này, mấy năm nay đã đi đâu vậy!"
Vừa thấy mặt, Nguỵ Tư Hàn đã không kìm được mà ôm chầm lấy Tô Mạch.
Tô Mạch nhíu mày đẩy hắn ra, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng thay đổi gì cả, vẫn lạnh lùng như thế!" Nguỵ Tư Hàn vừa cảm thán vừa tự rót cho mình một cốc nước, bất đắc dĩ nói: "Dù sao tôi cũng là hàng xóm tốt chơi với cậu từ nhỏ, có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn người lạ không?"
Tô Mạch không để ý đến lời than phiền của Nguỵ Tư Hàn, cầm lấy hồ sơ hắn vứt trên bàn tự mình xem.
"Đừng xem nữa, đó chỉ là để đối phó với cấp trên, thông tin thực sự ở đây này!" Nguỵ Tư Hàn chỉ vào đầu mình nói.
"Cái chết của Hạ Vạn Lý có gì bất thường sao?"
"Đâu chỉ bất thường?"
Nguỵ Tư Hàn vô thức nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, sau đó mới hạ giọng nói: "Thực sự không thể tưởng tượng nổi... không, quả thật rất kỳ dị!"
Nếu chỉ là một vụ án bình thường, làm sao hệ thống có thể đặc biệt tuyên bố đây là nhiệm vụ thực tế? Thấy Nguỵ Tư Hàn nói vòng vo, Tô Mạch có phần mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Được rồi, tôi sẽ nói..."
Nguỵ Tư Hàn cười khổ: "Chỉ có cậu là ngoại lệ thôi đấy, nếu là người khác tôi nhất định sẽ không tiết lộ. Chuyện phải bắt đầu từ năm ngày trước..."
Năm ngày trước, cục công an thành phố Nhã An nhận được báo án.
Người báo án là Hạ Dương Huy, con trai của Hạ Vạn Lý, nói rằng nhà bị trộm.
Vốn dĩ đây là một vụ trộm cắp bình thường, cảnh sát cũng không để ý lắm. Nhưng sáng hôm sau, Hạ Vạn Lý đã hơn tám mươi tuổi vội vàng chạy đến đồn cảnh sát, tuyên bố muốn lật lại vụ án của Đàm Nhạc từ sáu mươi năm trước.
Hạ gia ở Nhã An cũng coi như là gia tộc tương đối có tiếng tăm, lịch sử gia tộc có thể ngược dòng về thời Minh Thanh. Trong thời kỳ Dân Quốc, gia tộc càng thêm thịnh vượng.
Gia tộc phồn vinh mấy chục đời như thế, cục cảnh sát Nhã An nào dám không coi trọng?
Chỉ là, sự kiện Đàm Nhạc dù sao cũng xảy ra cách đây 60 năm, vả lại thông tin về vụ án trong sở cảnh sát cũng ít ỏi. Hơn nữa, người đã chết nhiều năm như vậy, thực sự không có giá trị gì để xem xét lại.
"Nếu không phải vì Hạ gia còn có chút danh tiếng, ai lại muốn quan tâm đến lão già động kinh kia chứ!"
Đúng là động kinh, không nói đến vụ án Đàm Nhạc 60 năm trước chủ yếu liên quan đến gia đình người anh Hạ Vạn Châu, vốn không liên quan gì đến Hạ Vạn Lý. Quan trọng hơn là, người thân duy nhất của Đàm Nhạc, mẹ hắn, cũng đã qua đời không lâu sau cái chết của hắn.
Lật lại vụ án? Lật cho ai xem?
Vụ án Đàm Nhạc có lẽ thực sự có ẩn tình khác, nhưng việc hắn tự tay giết chết Hạ Vạn Châu và Hạ Bội cùng với việc đốt cháy ngôi nhà cổ là sự thật không thể chối cãi, không có gì đáng để xem xét cả.
Ngày hôm đó, Hạ Vạn Lý đã nói rất nhiều, người phụ trách tiếp đón ông ta lúc đó không phải là Nguỵ Tư Hàn. Nhưng từ phản hồi của nhân viên cảnh sát, Nguỵ Tư Hàn cũng đã làm rõ được cái gọi là sự thật.
"Nói ra thì, Đàm Nhạc cũng khá thảm."
Cẩn thận nhìn Tô Mạch, Nguỵ Tư Hàn trực tiếp bỏ qua chi tiết và tổng kết: "Nói cho cùng, đơn giản là Hạ Vạn Châu bạo hành vợ, để lại tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho đứa con trai, từ đó dẫn đến thần kinh nó có vấn đề. Cuối cùng, đứa con trai vì báo thù cho mẹ bị gãy chân, đã tự tay giết chết Hạ Vạn Châu và con gái của hắn là Hạ Bội, sau đó đốt cháy ngôi nhà."
Nói đến đây, sắc mặt Nguỵ Tư Hàn trở nên nghiêm túc dị thường, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Mạch đanh giọng nói: "Vậy nên, một vụ án bình thường và đã xảy ra cách đây sáu mươi năm, tại sao lại đáng để Tô thiếu gia quan tâm đến mức này?"
Nếu không phải Tô Mạch đột nhiên quan tâm, Nguỵ Tư Hàn sẽ không để ý đến chuyện này. Cũng chính vì sự quan tâm của Tô Mạch, Nguỵ Tư Hàn mới tự mình đến xem nhà cũ của Hạ gia.
Tuy nhiên, ngày thứ hai sau khi hắn rời đi, Hạ Vạn Lý đã chết!
Cái chết đến quá đột ngột, quá trùng hợp.
Mà nguyên nhân của tất cả những điều này, đều bắt nguồn từ một bức thư, một bức thư đã bị bỏ quên nhiều năm nhưng lại đột nhiên biến mất.
"Cái chết của Hạ Vạn Lý, không chỉ đơn giản là tự sát hay bị giết chết đâu nhỉ?" Mặc dù là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của Tô Mạch lại rất chắc chắn.
Thấy Tô Mạch không hề giải thích, Nguỵ Tư Hàn nhụt chí nói: "Quả thật không đơn giản, nếu bác sĩ pháp y không bị điên."
Ngụy Tư Hàn từ trong ngực lấy ra một bản báo cáo khám nghiệm tử thi, bản báo cáo không có đóng dấu, rõ ràng là đã bị giữ lại.
Tô Mạch nhận lấy bản báo cáo khám nghiệm tử thi, lướt qua nhanh chóng, hơi trố mắt: "Ba mươi năm? Hạ Vạn Lý đã chết ba mươi năm rồi?"
"Không thể tin được phải không?"
Nguỵ Tư Hàn bất lực nói: "Cũng không biết họ tìm bác sĩ pháp y ở đâu ra, thật là ăn nói bậy bạ."
Chưa nói đến việc trước khi Hạ Vạn Lý chết một ngày, Nguỵ Tư Hàn mới gặp ông ta, chỉ riêng việc thi thể đã chết ba mươi năm, nếu không cố ý làm thành xác ướp, có lẽ ngay cả xương cũng không còn?
"Bác sĩ pháp y hiện giờ thế nào?"
"Điên rồi..."
Tô Mạch không nói gì.
"Cho nên, không thể tin vào phán đoán của kẻ điên, chắc chắc là sai rồi!" Nguỵ Tư Hàn khẳng định nói.
Giọng điệu chắc chắn, nhưng trên khuôn mặt hắn lại mang theo sự do dự và hoảng loạn không thể phát hiện được.
Trong đáy mắt Tô Mạch lóe lên một tia sáng u ám: Quả nhiên là sự kiện linh dị!
Rõ ràng đã chết hơn ba mươi năm, nhưng lại sống khỏe mạnh cho đến bây giờ, rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Hồn ma nhập xác? Xác sống sống dậy?
Nếu đã sống hơn ba mươi năm, tại sao đột nhiên lại chết? Hơn nữa, Hạ Vạn Lý thực sự chỉ muốn lật lại vụ án Đàm Nhạc đơn giản như vậy sao?
"Thú vị."
Nghe hai từ này, nhìn thấy khóe miệng Tô Mạch cong lên, Nguỵ Tư Hàn giật mình, cảnh báo nói: "Này này! Cậu không sao chứ? Thú vị là sao hả? Đừng có làm loạn nhé! Hơn nữa, chắc chắn đây là trò đùa ác ý của bác sĩ pháp y, cậu đừng coi là thật!"
"Nếu chỉ là trò đùa quái ác, cậu sẽ không cố ý hẹn gặp tôi ở ngoài đồn cảnh sát." Tô Mạch kiên định nói, "Nói đi, rốt cuộc còn có ẩn tình gì? Tôi đã đến đây, nhất định phải làm rõ chuyện này."
"Ha ha, cậu là ai? Bao Thanh Thiên tái thế à?" Nguỵ Tư Hàn khinh thường hỏi.
Dù sao hắn cũng là cảnh sát nhân dân, Tô Mạch nhiều lắm chỉ là một công dân, mà còn là một 'công dân xấu', từ bao giờ cảnh sát lại để công dân làm chủ?
Vừa chế nhạo xong, sắc mặt Nguỵ Tư Hàn liền trở nên nghiêm trọng bất thường: "Tô Mạch, cậu có tin trên đời này có ma không?"
Nguỵ Tư Hàn không tin.
Nhưng khi bản báo cáo khám nghiệm tử thi thứ hai được công bố, hắn không thể không tin - Hạ Vạn Lý, thực sự đã chết hơn ba mươi năm rồi!
Mà lần này người phụ trách giám định chính là bạn của Nguỵ Tư Hàn, hắn không thể không tin!
"Lão già hôm đó rõ ràng còn ghi lời khai với tôi! Dù trông ông ta rất kích động, nhưng tinh thần trạng thái rất tốt, không hề có cảm giác gần đất xa trời. Sao đột nhiên lại chết..."
Hai ngày nay, Nguỵ Tư Hàn liên tục gặp ác mộng, trong mơ đôi khi xuất hiện Hạ Vạn Lý, đôi khi là một người phụ nữ mặt đầy máu, thậm chí đôi khi còn nghe thấy tiếng hí khúc mơ hồ...
Đương nhiên, những điều này Nguỵ Tư Hàn không nói với Tô Mạch, hắn nghĩ đó là vấn đề của mình.
"Thi thể còn chưa hạ táng phải không, tôi muốn tự mình xem qua." Tô Mạch quyết đoán nói.
"Ai, sợ cậu rồi."
Hay tin Tô Mạch sẽ đến, Nguỵ Tư Hàn biết muốn tránh cũng không được.
Chỉ là, sự kiện kỳ quái này đã bị cấp trên ra lệnh nghiêm khắc. Chẳng những không được để lộ tin tức, thậm chí còn nhận được lệnh tốt nhất tang lễ cũng không được làm, trực tiếp hỏa táng cho xong việc!
Đùa cái gì vậy, bọn họ chỉ là cảnh sát, ngay cả chuyện nhà người ta cũng nhúng tay vào? Quản cũng quá rộng đi!
Hơn nữa, Hạ gia cũng không phải là dễ đối phó, không phải đồn cảnh sát muốn xen vào là có thể xen vào. Vì vậy, chuyện này đến bây giờ vẫn đang bị Nguỵ Tư Hàn ém chặt.
"Cậu muốn xem thi thể tôi không phản đối, nhưng e là phải đợi hai ngày, bên Hạ gia..."
Tô Mạch gật đầu: "Hiểu rồi."
"Ngoài ra, còn có một người khác cũng phải đi theo." Nói đến đây, Nguỵ Tư Hàn trở nên cực kỳ bất mãn, "Mẹ kiếp, tôi cảm thấy mình sống hơn hai mươi năm nay đều uổng công vô ích!"
Nguỵ Tư Hàn lớn hơn Tô Mạch ba tuổi, sở dĩ học cùng lớp... Mà thôi, trên thế giới này có một loại người được gọi là 'thiên tài'. Thật không may, Tô Mạch chính là người nằm trong số đó.
Mặc dù Nguỵ Tư Hàn lớn hơn Tô Mạch ba tuổi, nhưng nói câu hơi mất mặt, từ nhỏ hắn đã là đệ tử và chân sai vặt của Tô Mạch. Không còn cách nào khác, người thông minh chiến đấu bằng đầu óc, 'kẻ ngu ngốc' chỉ có thể bị người có đầu óc điều khiển.
Nguỵ Tư Hàn từ nhỏ đã sống như vậy, đối với Tô Mạch có thể nói là mù quáng tuân theo. Vì vậy, dù nhiều năm không gặp, hắn vẫn vô thức tin rằng Tô Mạch có thể giải quyết vấn đề này, đó cũng là lý do tại sao hắn dễ dàng nhượng bộ như vậy.
"Cậu thật sự đã sống vô ích."
Tô Mạch nói lời này rất nghiêm túc, không hề giống như đang chế nhạo.
"Này này, dù sao tôi cũng là bạn thân từ nhỏ của cậu, đừng có như vậy chứ!" Sau khi bộc lộ sự bất mãn, Nguỵ Tư Hàn trở nên cực kỳ căng thẳng, "Tô Mạch, cậu có nghe nói về tổ chuyên án linh dị của nước ta không? Tôi làm cảnh sát nhiều năm, chưa từng nghe nói!"
Tô Mạch nhíu mày.
Nguỵ Tư Hàn chửi rủa: "Con mẹ nó, tưởng đang chơi trò chơi nhập vai à?"
Sở dĩ hắn căng thẳng và bất mãn như vậy, đại khái là vì 'cấp trên' đã cử một người đến hỗ trợ điều tra.
Vốn dĩ không phải là chuyện lớn gì, nhưng kỳ lạ là người đó không hề có một chút khí chất nào của một nhân viên chấp pháp. Hơn nữa, còn tự xưng là thành viên của 'tổ chuyên án linh dị', quả thật cứ như trò đùa.
"Cái thứ gì không biết, chỉ biết phá hoại rồi chạy đến đây!"
Nguỵ Tư Hàn kiên quyết cho rằng người đó là con trai của một vị lãnh đạo lớn, không biết từ đâu có được tin tức nội bộ, chạy đến đây tìm cảm giác mạnh.
Nguỵ Tư Hàn không coi hắn ra gì, nhưng Tô Mạch lại không thể không để ý.
'Tổ chuyên án linh dị' có thể là bịa đặt lung tung, nhưng thân phận của người đó lại rất đáng ngờ, chín phần phần là... người chơi!
Giống như Tô Mạch, là người chơi nhận được nhiệm vụ thực tế.
Ngoài mấy người trong 'viện', Tô Mạch chưa bao giờ tiếp xúc với người chơi thực sự trong thế giới thực. Hơn nữa, người đó dám nhận nhiệm vụ thực tế một mình, phỏng chừng rất có khả năng là người chơi chính thức.
"Ha ha, nếu hắn muốn theo thì cứ để hắn theo đi... Tôi cũng rất mong chờ đấy!"
Rất mong chờ xem coi người chơi trong thực tế rốt cuộc sống thế nào, và... giết chết họ có bị trừng phạt hay không.
Trưa hôm sau, Tô Mạch rời khách sạn, đi đến khách sạn nổi tiếng nhất Nhã An.
Sáng nay, Nguỵ Tư Hàn mới gọi điện tới, thông báo cho y về bữa tiệc này.
"Tô Mạch à, hôm qua tôi quên nói với cậu, cháu trai lớn Hạ Tử Thuận của Hạ Vạn Lý là bạn trai của Mai Linh. Cậu nhớ Mai Linh không? Bạn cùng lớp của chúng ta!"
Lúc Tô Mạch đi học ngoài Nguỵ Tư Hàn ra, y không quen biết những người khác. Mặc dù vậy, nhưng trí nhớ của y rất tốt, ít nhất vẫn còn ấn tượng với cái tên Mai Linh.
Bữa tiệc hôm nay là Hạ Tử Thuận dùng danh nghĩa Mai Linh tổ chức, còn về lý do... nghe nói liên quan đến tài sản gia đình.
Lão gia đột ngột qua đời, đối với gia tộc lớn như nhà họ Hạ tranh chấp tàn sản là điều khó tránh khỏi.
Cha của Hạ Tử Thuận là Hạ Dương Chiêu, cũng chính là em trai của Hạ Dương Huy. Tô Mạch không hề quan tâm đến cuộc tranh chấp tài sản của bọn họ, lý do y đồng ý đến chỉ là muốn thông qua Hạ Tử Thuận để hiểu thêm một số tin tức nội bộ.
Khi Tô Mạch đến khách sạn, người đứng đợi y ở cửa là Nguỵ Tư Hàn và một người đàn ông lạ mặt.
Người đàn ông trông rất bình thường, nụ cười rất hiền lành, không hề giống 'anh hùng bàn phím' trong miệng Nguỵ Tư Hàn.
"Xin chào, tôi tên là Phàn Tinh Vĩ!"
"Tô Mạch."
Bắt tay rồi buông ra, cả hai đều nhìn thấy sự hiểu biết trong ánh mắt đối phương.
Không cần nói nhiều, cả hai lập tức xác nhận đối phương cũng là người chơi.
"Được rồi, chúng ta vào trong thôi!"
Nguỵ Tư Hàn không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Phàn Tinh Vĩ, rồi quay đầu bước vào khách sạn.
"Haha, hôm qua đã làm phiền cảnh sát Nguỵ không ít, hôm nay lại tự ý đến, lát nữa Sở tiên sinh nhớ giúp tôi nói vài câu tốt đẹp nha!"
Phàn Tinh Vĩ trông bình thường, nhưng cơ thể lại toát ra một loại khí chất của người đứng đầu. Lúc có mặt Nguỵ Tư Hàn, điều này không rõ ràng lắm, nhưng khi nói chuyện riêng với Tô Mạch lại biểu hiện ra không thể nghi ngờ.
Không còn cách nào khác, khi người chơi chính thức đối mặt với người chơi dự bị, họ luôn cảm thấy mình cao cấp hơn một chút. Phàn Tinh Vĩ có thể không cố ý, nhưng thái độ thể hiện ra một cách vô thức vẫn bị Tô Mạch nhận ra một cách nhạy bén.
【Thông báo hệ thống: Người chơi Tô Mạch, do nhiệm vụ thực tế của ngài trùng hợp với người chơi chính thức Phàn Tinh Vĩ, xin hợp tác với đối phương để hoàn thành nhiệm vụ thực tế.】
Vậy nên, ngay từ khi gặp mặt, hai người đã trở thành đồng đội.
Hạ Tử Thuận và Mai Linh vẫn chưa đến, sau khi ba người ngồi xuống, Tô Mạch cũng không nói nhảm mà đi thẳng vào vấn đề: "Có phát hiện gì không?"
"Quả thật có một số phát hiện nhỏ, nếu Tô tiên sinh không ngại, lát nữa đến chỗ tôi ngồi một chút nhé?" Phàn Tinh Vĩ cười nói.
"Được."
"Này này, các người đang nói gì đấy? Coi tôi không tồn tại à?"
Nguỵ Tư Hàn ghen tị!
Hắn mới là cảnh sát thực thụ kia mà?
Hơn nữa, Tô Mạch dựa vào cái gì đi tin tưởng một người xa lạ như vậy?
"Phàn tiên sinh, nếu anh có phát hiện mới, tại sao không báo cáo với tôi? Hôm qua anh ở cùng tôi suốt, đâu ra manh mối mới?"
Nguỵ Tư Hàn hoài nghi và cảnh giác nói: "Hay là anh đã làm điều gì mờ ám sau lưng tôi?"
Lời cuối cùng này mang một ý nghĩa kỳ lạ, Phàn Tinh Vĩ không biết nên khóc hay nên cười: "Cảnh sát Nguỵ nghiêm trọng quá rồi, làm sao tôi dám làm loạn sau lưng anh!"
"Hừ, vậy thì chưa chắc."
Trong khi nói chuyện, Hạ Tử Thuận và Mai Linh cuối cùng cũng đến.
Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy hai người, ánh mắt của Tô Mạch và Phàn Tinh Vĩ lập tức trở nên sắc bén!
"Em gái Mai Linh đến rồi!"
Hôm nay Nguỵ Tư Hàn mặc thường phục, vì vậy lời nói cũng tự nhiên hơn, "Còn có Hạ tiên sinh, lại gặp nhau rồi."
Nói xong, Nguỵ Tư Hàn chỉ vào Tô Mạch cười nói: "Tô Mạch, còn nhớ không? Tên này từ nhỏ đã không hòa nhập."
"À! Đúng, ờ... Đương nhiên nhớ chứ! Tô Mạch, đã lâu không gặp!"
Mai Linh đưa tay ra, Tô Mạch không nắm, mà chỉ lạnh lùng quan sát cô.
Trên mặt Mai Linh hiện lên một tia xấu hổ.
Tuy nhiên, sau sự xấu hổ lại là oán hận không dễ phát hiện ra... Oán hận?
Đúng vậy, oán hận.
Tô Mạch nhìn thấy rõ ràng, chắc chắn không nhìn nhầm.
"Này, Tô Mạch!"
Nguỵ Tư Hàn chọc Tô Mạch một cái, lúc này y mới đứng dậy bắt tay với Mai Linh.
Trong khoảnh khắc bắt tay, Tô Mạch cười như không cười nói: "Mai tiểu thư gần đây thân thể không được khỏe lắm phải không?"
Hạ Tử Thuận vội vàng kéo bạn gái về phía mình, nhìn Tô Mạch bất mãn nói: "Tuy các người là bạn học, nhưng hành vi của cậu đã cấu thành tội quấy rối! Tôi cảnh báo cậu..."
"Không sao!"
Mai Linh vội vàng giữ chặt Hạ Tử Thuận, hơi hoảng loạn nói: "Tô Mạch chỉ là quan tâm em, đừng làm to chuyện."
Nói xong cô ta nhìn Tô Mạch cười nhẹ: "Những hôm trước đúng là tôi bị bệnh, cảm ơn đã quan tâm."
Tô Mạch không nói gì gật gật đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Nguỵ Tư Hàn, y lại ngồi xuống.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Nguỵ Tư Hàn nói nhỏ với Tô Mạch: "Cậu làm sao vậy? Hồi đi học cậu đâu có thích Mai Linh!"
Mai Linh trông cũng xinh đẹp, nếu không thì vị đại thiếu gia của nhà họ Hạ này cũng không để mắt đến cô ta. Tô Mạch đương nhiên không có ý nghĩ gì khác với cô ta, sở dĩ y nói như vậy...
'Ting tong.'
Điện thoại reo, Tô Mạch vuốt mở, là lời mời kết bạn từ App Mộng Ảo.
Y vừa tiện tay nhấn đồng ý vừa cười nói với Mai Linh: "Xin lỗi! Tôi là bác sĩ, khi đối mặt với bệnh nhân luôn không tự chủ nói thêm vài câu."
"Thì ra Tô tiên sinh là bác sĩ!"
Hạ Tử Thuận tận dụng cơ hội để xin lỗi: "Vậy tôi cũng phải xin lỗi cậu! Linh Linh, bạn học của em đều rất có bản lĩnh!"
"À... Ừm."
Mai Linh dường như đang kìm nén cái gì đó, sắc mặt không được tốt lắm.
'Ting tong'
Tô Mạch chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, mở tin nhắn.
Phàn Tinh Vĩ: Phát hiện ra chưa?
Tô Mạch: Tử khí.
Phàn Tinh Vĩ: Còn có oán khí, cậu làm gì đắc tội với nó vậy?
Tô Mạch nhíu mày, bởi vì Phàn Tinh Vĩ dùng từ 'nó', chứ không phải 'cô ấy'.
Tô Mạch: Có một suy đoán, bây giờ vẫn chưa chắc chắn.
Nói xong, Tô Mạch để điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn Mai Linh, ánh mắt lóe lên một tia đã biết.
Y vốn định lần ra một số thông tin hữu dụng từ Hạ Tử Thuận, không ngờ 'bạn cũ' lại mang đến cho y một bất ngờ...
Sau khi Phàn Tinh Vĩ giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn xong, Hạ Tử Thuận búng ngón tay, nói với nhân viên phục vụ vội vã đến: "Mang thức ăn lên đi!"
Chẳng bao lâu, món ăn đã được dọn lên đầy đủ.
Rõ ràng mọi người không phải đến đây để ăn uống, Hạ Tử Thuận vừa gắp thức ăn cho bạn gái, vừa nói dèm: "Thật ra, năm nay tôi còn định cùng Linh Linh kết hôn, không ngờ... Haiz!"
Mai Linh lộ ra vẻ ngượng ngùng, Nguỵ Tư Hàn thuận miệng nói: "Hạ tiên sinh, xin nén bi thương."
Hắn đang chờ câu tiếp theo, chờ câu tiếp theo của Hạ Tử Thuận.
"Bi thương thì cũng không hẳn, dù sao tôi và ông nội cũng không thân thiết lắm, không giống Tử An..."
Như bỗng nhiên nhớ ra điều gì, Hạ Tử Thuận 'bừng tỉnh' nói: "Sáng nay nhà tôi mới nhận được thông báo từ cục cảnh sát, chẳng lẽ sự ra đi của ông nội còn có điều bí ẩn?"
"Bí ẩn hay không thì không bàn đến, nhưng quả thực có một số điều cần phải làm rõ." Nguỵ Tư Hàn nhíu mày, "Tử An mà Hạ tiên sinh vừa nhắc tới, chẳng lẽ là em họ của anh, Hạ Tử An?"
"Đúng vậy!"
Hạ Tử Thuận buông đũa, chần chừ nói: "Cảnh sát Nguỵ có điều không biết, ông nội tôi từ trước đến nay rất nghiêm túc, đừng nói mấy đứa cháu như tôi, ngay cả cha tôi và bác cả cũng không thân thiết lắm. Bao nhiêu năm nay, mọi người trong nhà đã quen. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Ài! Nói ra đây cũng là chuyện gia đình, cảnh sát Nguỵ cứ coi như tôi đang than phiền vậy!"
"Tôi cũng như Tử An, mặc dù đều là cháu ruột của ông nội, nhưng ông nội không thân thiết với chúng tôi. Chỉ là, năm năm trước bỗng nhiên thay đổi."
Năm năm trước, Hạ Vạn Lý từ trước đến nay luôn nghiêm túc đột nhiên trở nên rất hiền lành. Nhưng mà, sự hiền lành này chỉ dành cho một người - Hạ Tử An.
Trong năm năm qua, Hạ Vạn Lý vô cùng yêu thương Hạ Tử An, liên tục để hắn can thiệp vào công việc gia đình, hình như còn muốn bỏ qua hai người con trai, trực tiếp truyền ngôi gia chủ Hạ gia cho Hạ Tử An.
"Nói ra thì, Tử An rất giống ông nội hồi trẻ, ông nội yêu thương nó cũng rất bình thường."
Nói đến đây, Hạ Tử Thuận lộ vẻ u sầu: "Nếu như Tử An đủ tài giỏi, giao Hạ gia cho nó tôi cũng chấp nhận, dù sao cũng là người một nhà. Nhưng mà không hiểu vì sao, từ đầu mùa xuân năm nay, Tử An bỗng nhiên thay đổi..."
"Ngại quá... tôi đi toilet một chút!"
Mai Linh đột nhiên ngắt lời Hạ Tử Thuận, hắn quan tâm hỏi: "Sao vậy, trong người không thoải mái à?"
"Không sao đâu, yên tâm đi."
Nói xong, Mai Linh xin lỗi mọi người rồi vội vàng rời khỏi chỗ ngồi.
Sau khi Mai Linh rời đi, Hạ Tử Thuận chuyển đề tài, cố ý đề cập đến nguyên nhân cái chết của Hạ Vạn Lý. Rõ ràng, hắn cũng cảm thấy cái chết của ông nội mình rất kỳ quặc. Đương nhiên, mặc dù Hạ Vạn Lý chết một cách bình thường, nhưng Hạ Tử Thuận cũng hy vọng Nguỵ Tư Hàn có thể tìm ra điều 'kỳ quặc'.
Lúc này, Tô Mạch liếc nhìn Phàn Tinh Vĩ, Phàn Tinh Vĩ không dấu vết gật đầu, sau đó Tô Mạch đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi...
"Tô Mạch, đây là nhà vệ sinh nữ!"
Đóng cửa, đồng thời khóa chốt.
"Cậu, cậu định làm gì?" Mai Linh vừa lùi về phía sau vừa hoảng sợ nói.
Tô Mạch từng bước tiến lại gần, cho đến khi dồn Mai Linh vào góc tường.
"Cậu, cậu dám làm loạn, tôi sẽ la lên đấy!"
Nhìn Mai Linh tái mặt, Tô Mạch hiện lên nụ cười ôn hoà: "Bạn cũ, đã chết rồi thì hãy siêu thoát đi, ở lại hại người sống làm gì?"
"Cậu, cậu đang nói mớ cái gì thế?"
Mai Linh mạnh mẽ đẩy Tô Mạch ra, sắc mặt u ám nói: "Cậu không phải bác sĩ! Cậu bị bệnh, bệnh thần kinh!"
"Đúng vậy, tôi đúng là bị bệnh." Tô Mạch thẳng thắn thừa nhận, tiếp tục hỏi: "Tôi rất tò mò, tại sao cô lại hận tôi?"
Y và Mai Linh dù là bạn học, nhưng khi đi học không hề nói chuyện với nhau, hơn nữa mấy năm nay cũng không tiếp xúc, đương nhiên không thể có chuyện hận thù.
Lúc này, trên khuôn mặt Mai Linh lại lóe lên oán hận rõ ràng, chỉ là rất nhanh đã bị cô ta kìm xuống.
"Để tôi đoán xem, cô là ai."
Biểu cảm trên khuôn mặt Mai Linh càng lúc càng dữ tợn, Tô Mạch vẫn ung dung bình tĩnh.
"Mai Linh? Hay là... Hạ Bội?"
Ngay khi từ 'Hạ Bội' vừa được nói ra, sắc mặt Mai Linh lập tức đại biến. Từ phẫn nộ, kinh hoàng, cuối cùng biến thành sợ hãi và bất an...
"Tô Mạch, cậu... cậu mau đi đi! Cô ấy sẽ..."
"Á!!!"
Chưa nói hết câu, Mai Linh đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai!
Đồng thời, mái tóc của cô ta bị thổi tung lên, đôi mắt cũng không ngừng chảy ra huyết lệ!
Tô Mạch rùng mình một cái – không phải vì sợ, mà là vì lạnh.
Tuỳ tiện liếc về phía sau, cửa đã bị đóng băng!
Xung quanh trở nên lạnh lẽo vô cùng, bốn phía tràn ngập mái tóc đen rợp.
Chỉ trong chốc lát, trừ đầu ra, toàn thân Tô Mạch đều bị tóc đen quấn lấy.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh y sẽ bị ngạt thở mà chết!
Tuy nhiên, dù sắp chết, vẻ mặt Tô Mạch vẫn cực kỳ bình tĩnh, như thể cơ thể bị quấn không phải của mình.
Trước mặt không còn là Mai Linh, mà là một người phụ nữ mặc chiếc váy liền nhuốm máu đỏ tươi, nửa khuôn mặt máu me đầm đìa.
"Là mày... là mày đã giết tao!"
"Tại sao, tại sao lại giết tao!"
...
Tô Mạch có thể khẳng định, người phụ nữ trước mặt chính là Hạ Bội.
Chỉ là, y không thể xác định đó là Hạ Bội trong trò chơi hay là hồn ma Hạ Bội trong thế giới thực.
Trước mắt mờ mịt, Tô Mạch biết rằng không thể chờ thêm được nữa.
Cúi đầu, ngẩng đầu.
Vẻ mặt thờ ơ biến mất, thay vào đó là sự điên cuồng và tà ác.
Dưới đôi mắt đỏ rực, là một nụ cười xấu xa đến tột cùng.
"Chết tiệt... tác phẩm nghệ thuật, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Cửu U nhẹ nhàng cắt một cái, ràng buộc xung quanh lập tức đứt gãy. Sở Hàn liếm mép, từng bước tiến lại gần Hạ Bội.
Sở Hàn càng tiến lại gần, oán hận trên mặt Hạ Bội lại ít đi một chút. Khi chỉ còn cách một bước cuối cùng, oán hận trên khuôn mặt cô ta biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi tột cùng và tiếng thét chói tai!
Xoảng!!
Kính vỡ tan tành.
Hạ Bội... không, là Mai Linh nhảy ra từ cửa sổ tầng năm.
"Tại sao lại ngăn cản tôi!" Sở Hàn đen mặt đáng sợ.
Sở Hàn biến mất, Tô Mạch lại kiểm soát cơ thể: "Bởi vì cô ta chưa thể chết."
Chết rồi, manh mối sẽ đứt...
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Phàn Tinh Vĩ ném sang Tô Mạch ánh mắt hỏi chuyện, Tô Mạch trước tiên gật đầu, sau đó lại lắc lắc.
Hạ Tử Thuận và Ngụy Tư Hàn vẫn tiếp tục trò chuyện, không có gì ngoài những câu chuyện vô bổ.
Với tính cách của Ngụy Tư Hàn, chắc chắn không muốn nhiều lời với Hạ Tử Thuận. Nhưng vì giành lấy cơ hội mở quan tài kiểm tra tử thi cho Tô Mạch, hắn phải giả vờ hòa nhã với người nhà họ Hạ.
Một lát sau, Hạ Tử Thuận nhíu mày hỏi: "Linh Linh đã đi lâu như vậy, sao còn chưa trở lại?"
Vừa nói xong, điện thoại liền reo. Tô Mạch liếc nhìn, là cuộc gọi từ Mai Linh.
"Hả? Ừ, anh hiểu rồi!"
"Có cần anh và mọi người đến bệnh viện không?"
"Được, vậy em về nhà nghỉ ngơi trước đi!"
Cúp điện thoại, Hạ Tử Thuận áy náy nói: "Xin lỗi, Linh Linh không khỏe, tôi phải về trước."
"Không sao, đều là bạn học cũ, không cần phải khách sáo như vậy." Tô Mạch cười nói trước khi Ngụy Tư Hàn mở miệng.
Ngụy Tư Hàn khó hiểu liếc nhìn y, rồi quay sang nói với Hạ Tử Thuận: "Mai Linh không khỏe, Hạ tiên sinh nên sớm về đi. Có vấn đề gì, chờ đến ngày mai tôi đến Hạ gia rồi nói cũng không muộn."
"Ừ, vậy tôi về đây!"
Sau khi tiễn Hạ Tử Thuận, Ngụy Tư Hàn trừng mắt nhìn Tô Mạch hỏi: "Nói mau, cậu với Mai Linh đã làm gì sau lưng tôi!"
Hạ Tử Thuận không hiểu Tô Mạch, nhưng Ngụy Tư Hàn làm sao mà không hiểu chứ? Sự quan tâm quá mức của Tô Mạch đối với Mai Linh rõ ràng có vấn đề, làm sao Ngụy Tư Hàn có thể không nhận ra?
Tô Mạch cười vỗ vai hắn nói: "Tôi mệt rồi, tôi về trước, ngày mai liên lạc."
Nói xong, Tô Mạch không nói thêm gì đi thẳng ra cửa khách sạn, Tiểu Hồ đang đợi bên ngoài nhanh chóng mở cửa xe.
"Này, cậu quay lại cho tôi!"
Ngụy Tư Hàn vừa định đuổi theo, Phàn Tinh Vĩ lại nhân cơ hội nói: "Vậy tôi cũng về đây."
Hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, Ngụy Tư Hàn mặt đen như đáy nồi, hai cái tên này, chắc chắn có gian tình.
Tiểu Hồ lái xe hướng về phía khách sạn, đi được nửa đường, Tô Mạch đưa cho cậu ta một địa chỉ rồi nói: "Chạy đến chỗ này."
Tiểu Hồ không hỏi thêm, lập tức quay đầu hướng về địa chỉ mới.
Nửa giờ sau, Tô Mạch đến một biệt thự yên tĩnh.
"Đến rồi à, vào đi!"
Phàn Tinh Vĩ cười ha hả đón Tô Mạch vào sân, Tô Mạch nhìn quanh, phát hiện nơi này không có ai khác.
"Yên tâm đi, ngoài tôi ra không có người sống nào đâu."
Không có 'người sống' không có nghĩa là không có thứ khác.
Tô Mạch không nói gì, theo Phàn Tinh Vĩ vào phòng khách.
Sau khi Phàn Tinh Vĩ tự tay pha cà phê cho Tô Mạch, hắn nghiêm túc nói: "Xin chính thức giới thiệu, tôi tên là Phàn Tinh Vĩ, thành viên của Hội Thiên Phủ!"
Hội Thiên Phủ?
Tô Mạch nhíu mày, chưa từng nghe qua.
Thật ra, việc y chưa từng nghe qua cũng hết sức bình thường. Chưa nói đến việc y chỉ là một người chơi mới, lại không phải người chơi ở Tứ Xuyên, dù sao, với tính cách của y cũng lười tìm hiểu về các tổ chức công hội.
Thấy sắc mặt Tô Mạch không thay đổi, Phàn Tinh Vĩ không khỏi ngạc nhiên nói: "Chưa từng nghe đến hả? Haha, đa số người chơi ở Tứ Xuyên đều biết về công hội của chúng tôi!"
"Tôi là người chơi dự bị."
"Tôi biết."
Phàn Tinh Vĩ cười nói: "Quyền hạn của người chơi chính thức lớn hơn, vừa gặp mặt tôi đã biết cậu là người chơi dự bị. Nhưng mà, một người chơi dự bị lại dám nhận nhiệm vụ thực tế một mình, lá gan của cậu cũng không nhỏ."
Không chỉ to gan, sự bình tĩnh và tự tin của Tô Mạch cũng để lại ấn tượng sâu đậm cho Phàn Tinh Vĩ.
"Chỉ sợ cậu chưa biết, nhiệm vụ thực tế lần này không đơn giản như chúng ta nghĩ."
Phàn Tinh Vĩ không phải là người nói nhảm, hắn cũng không hỏi thăm lai lịch của Tô Mạch mà trực tiếp chia sẻ thông tin mình vừa điều tra được: "Tôi đến trước cậu một ngày, về cơ bản có thể xác nhận đây là một sự kiện linh dị. Hiển nhiên, sự xuất hiện của bạn cũ học cũ của cậu đã chứng minh điều này."
Và đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Phàn Tinh Vĩ coi trọng Tô Mạch dù chỉ mới gặp mặt.
Mặc dù hắn không nhìn thấy biểu hiện của Tô Mạch trong nhà vệ sinh nữ, nhưng chỉ là một người chơi dự bị mà có thể khiến cho oan hồn căm ghét, thậm chí còn dám một mình đối mặt với oan hồn, cuối cùng còn đuổi cổ nó đi, đã đủ để chứng minh sự phi thường của Tô Mạch.
"Là lỗi của tôi, tôi hơi lỗ mãng."
Tô Mạch nhăn mày nói: "Tôi chỉ muốn gặp cô ta, không ngờ cô ta lại phản ứng dữ vậy... Có vẻ như tôi đã đánh rắn động cỏ."
"Không sao."
Phàn Tinh Vĩ cười nói: "Trước khi có được thứ mình muốn, cô ta sẽ không đi đâu. Chỉ thương cho cô bạn học kia của cậu..."
"Không có gì đáng thương cả." Tô Mạch ngắt lời: "Lựa chọn của bản thân mình không thể trách ai. Anh nói có manh mối khác, là gì vậy?"
Phàn Tinh Vĩ đột nhiên nhướng mày, sau đó nói: "Tối qua tôi đã đến nhà họ Hạ, con trai út của Hạ gia... Ừm, chính là Hạ Tử An, rất thú vị!"
Sau khi Phàn Tinh Vĩ kể cho Tô Mạch nghe về những điểm quái dị của Hạ Tử An, Tô Mạch không lưu lại nữa, ngồi xe trở về khách sạn.
Vừa bước vào phòng, điện thoại lại reo.
Kết nối video, đối phương là Liante.
"Anh... chạy đến Nội Mông rồi à?"
Nhìn thấy đại ngàn phía sau Liante, Tô Mạch có chút bất ngờ.
"He he, nhiệm vụ nhiệm vụ."
Hóa ra Liante cũng nhận được nhiệm vụ thực tế.
"Có chuyện gì không?"
Nhìn thấy không gian phòng khách sạn phía sau Tô Mạch, Liante chắc chắn nói: "Cậu đang ở Thành Đô!"
Tô Mạch không ở Thành Đô mà ở Nhã An, nhưng...
"Anh theo dõi tôi à?"
"Không phải tôi, là lão Kha khốn nạn kia!"
Liante tức giận nói: "Hành tung của chúng ta đều nằm trong tay lão!"
Lão Kha...
Trên mặt Tô Mạch lộ ra nguy hiểm rõ ràng.
"Muốn giết hay muốn chặt? Nhớ gọi tôi đi cùng! Mẹ kiếp, lén lút điều tra hành tung của tôi đã đành, lại còn bắt tôi truyền tin nữa!"
Biết mình đuối lý, lão Kha không dám liên lạc với Tô Mạch mà bắt Liante chuyển lời thay.
"Lão già kia xem ra vẫn còn chút lương tâm... Tô Mạch, cậu cũng đang làm nhiệm vụ thực tế phải không? Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn nói với cậu một tiếng, Mặt Quỷ cũng ở Thành Đô, cậu cẩn thận một chút!"
Mặt Quỷ ở Thành Đô?
Tô Mạch nhíu mày - y không sợ Mặt Quỷ, nhưng e ngại vẫn có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]