Để lại dao găm chẳng khác nào trở thành đồng loã, nhưng Tô Mạch vẫn giao nó cho Đàm Nhạc.
Ánh sáng loé lên, cửa nhà giam mở toang.
Có điều, nó cũng không dẫn ra ngoài mà dẫn đến chỗ riêng của năm người.
Sài Cương hưng phấn hô lên: “Ha ha, thành công rồi! Chúng ta thành công rồi!”
Mắt nhìn cửa nhà giam rộng mở, lại chuyển sang nhìn Đàm Nhạc đâm dao vào tim, Tô Mạch lặng im không lên tiếng.
“Thật không hiểu nổi, đang yên lành sao phải tự sát?” Vui sướng qua đi, Sài Cương mơ hồ: “Sống sót không tốt sao? Dù thế nào chăng nữa thì sống sót mới là hy vọng chứ!”
Hy vọng?
Không, có vài người không cần hy vọng, họ chỉ cần giải thoát.
“Tô Mạch, cảm ơn cậu!”
Trước khi đi, Đới Hưng Chương trịnh trọng nói với Tô Mạch: “Kịch bản lần này vừa khó vừa phức tạp hơn nhiều so với lần trước của tôi, nếu không có cậu, chỉ sợ chúng tôi cũng không sống nổi!”
Không chỉ Đới Hưng Chương, cả Tiêu Nhã và Mark đều ồn ào nói lời cảm ơn với Tô Mạch, khiến Tô Mạch thoáng sững người.
Hai chữ “cảm ơn”, cậu đã không nghe thấy bao lâu rồi?
Từ lúc trở thành một trong Tứ Quỷ, ngoại trừ sợ hãi thì cái nhìn của tất cả mọi người với cậu cũng chỉ có sợ hãi, không có bất kỳ ai dám tuỳ tiện đến gần. Dù là bác sĩ Liêu tiếp xúc nhiều nhất với cậu thì cũng không dám đơn độc gặp cậu trong tình huống không có thứ gì để phòng ngự.
Lời cảm ơn từ đáy lòng của ba người Đới Hưng Chương khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-song-trong-nhan-cach/206202/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.