"Không cần phải hiểu, tiếp tục đi thôi!"
"Vẫn đi tiếp?" Sài Cương mặt đầy ai oán.
"Anh có phương pháp dễ dàng hơn?"
Sài Cương cúi đầu nhìn mặt đất.
Tô Mạch cười, "Thử xem?"
Rõ ràng ngữ khí giống với lúc trước, nhưng Sài Cương không hiểu sao lại cảm thấy mình bị xem thường.
"Thử thì thử, who sợ who!"
Ầm!!!
Mặt đất vỡ vụn, trên mặt đất lại nhiều thêm một cái lỗ thủng to đùng; không ngoài dự đoán, dưới lòng đất cũng có hành lang tương tự.
Sài Cương không xác định hỏi: "Nhảy xuống?"
"Anh có thể tiếp tục trải nghiệm cảm giác đập vào đầu." Chỉ chỉ vào đỉnh đầu, Tô Mạch hứng thú dạt dào nói.
Sài Cương không nói lên lời.
"Thử không?"
Nói xong, Tô Mạch cúi đầu, trực tiếp ném một cái đèn pin vào.
Sài Cương nhanh chóng ngẩng đầu, hiểm hiểm bắt được đèn pin cầm tay, đồng thời ai oán nói: "Anh trai tốt của tôi, chúng ta chỉ có một cái đèn pin này thôi, rớt hỏng thì làm sao giờ?
Tô Mạch gật đầu biểu thị tán đồng, "Hợp lý, tiếp tục đi thôi."
Nói xong, Tô Mạch quay người, đi lên phía trước không buồn quay đầu lại.
"Ông lớn ơi, ông đây mà vào cùng đội với cậu lần nữa, ông không mang họ Sài!"
Oán giận thì oán giận, nhưng Sài Cương bước chân lại không chậm chút nào...
Đi qua đi lại không biết bao nhiêu vòng, hơn nữa, trong hoàn cảnh xa lạ và sợ hãi không biết trước, khiến Sài Cương ngột ngạt tới cực điểm gần như hỏng mất.
Thấy thế, trong lòng Tô Mạch trong khẽ động, đột nhiên hỏi: "Có thể kể cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-song-trong-nhan-cach/206197/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.