Thần kinh của Tứ Hảo căng như dây đàn, máu cậu ta sục sôi. Đây là lần thứ hai Tứ Hảo cảm thấy như một có một luồn nội công lạ khiến cậu nhanh hơn, mạnh hơn, tỉnh táo hơn. Lần trước là ở đại hội võ lâm. Tứ Hảo nhận ra chỉ những tên đối thủ mạnh, có thể là đến mức ra khỏi tầm với của cậu, mới khiến cậu cảm thấy như thế này. Cảm thấy như mọi khoảnh khắc khác nhòa đi. Chỉ có khoảnh khắc này mới đáng sống.
Tứ Hảo có một niềm tin cậu ta không bao giờ nói ra, đó là một ngày cái ghế của ông già Kiên Sơn sẽ thuộc về thanh niên trẻ tuổi này. Tất nhiên, sẽ mất mấy chục năm lăn lộn giang hồ Tứ Hảo mới có thể làm được. Nhưng đấy là định mệnh của cậu ta.
Với khinh công nhỉnh hơn cả thảy, cậu ta bám sát tên sát thủ kia nhất. Dáng hình hắn mập mờ như ma trong cái tranh tối tranh sáng của đường hầm quanh co.
“ Hảo khinh công “ _ Tứ Hảo nghĩ, khi tên sát thủ né mình ngay phút chót, tránh được mũi tên của Mỹ Ý.
Mỹ Ý tức mình. Không chỉ vì cô đã bắn trượt, mà vì cô còn để thua thằng nhãi con kém mình năm tuổi về nội lực khinh công. Khí của cô lại gián đoạn, cho dù cô đã cố gắng vận công liên tục. Cái quỉ gì đang diễn ra thế này?
Trong giây phút mất tập trung, Mỹ Ý không nhận ra một viên đá đang bay thẳng về phía mình. Người trưởng môn mới của Đại Lâm nín thở, xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173990/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.