“ Sáng mai có người bán cải tớiNhà Bắc, nó là thị trấn lớn nhất khu vực này, không khác gì một thànhphố nhỏ đâu. Bác bán cải sẽ cho chúng ta đi nhờ xe. “
Tôi nghe Tử Duy nói mà chỉ biết gật gật đầu như một con robot. Khôngbiết từ lúc nào anh ta đã tìm ra người cho quá giang để tới một nơi nàođó có tiệm kim hoàn. Cái mặt ngọc của Trương Phan Nhân là thứ có giá trị cuối cùng trên người cả ba. Chúng tôi sẽ đổi nó lấy tiền mua xe ngựa,quần áo và tất nhiên là đồ ăn.
Tôi bứt rứt kinh khủng. Từ khi tìm thấy người em trai sinh đôi của Hồ Tử Duy, tôi không dám nhìn vào mắt người bạn đồng hành. Chỉ sợ anh ta sẽbiết mọi thứ, biết cái kết cục của người con gái mình yêu. Anh ta sẽ làm gì đứa em mình? Tôi chưa thấy Tử Duy giận dữ. Nhưng những người ít tức giận nhất sẽ có cơn cuồng phong đáng sợ nhất.
Nếu những gì lũ gia nhân truyền miệng là thật, Tử Huy và Tử Duy không bao giờ nên gặp lại.
“ Cô lại bị sao thế? “
“ Ah! “ _ tôi giật mình, Phan xuất hiện từ đằng sau lúc nào không biết.
Từ nãy giờ ngồi thẩn thơ suy nghĩ trong góc mà tên này vẫn có thể chuồn ra sau lưng tôi được sao?!
“ Chỉ là ngồi… nghĩ… “
Trả lời như vậy không khác gì nói thẳng ra mình đang có bí mật. Phankhông phải chó điệp vụ cũng ngửi thấy mùi dối trá. Tên này y như rằnglượn ra trước, ngồi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173964/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.