Bộp! Bộp!
“Vu Ngạn Thu, cẩn thận bước chân!”
Thấy Vu Ngạn Thu sắp bị rắn lục cắn, Nguyễn Tinh Nhã hơi khựng lại, nhặt mấy hòn đá lên, ném tới tấp về phía dưới chân anh. Vài hòn đá ném qua, cũng chỉ làm vài con choáng váng, Vu Ngạn Thu vẫn bị cắn trúng.
Tốc độ chạy của cậu có hơi chậm lại, lửa đã ở sau mông, lúc nào cũng có thể nuốt trọn.
Chạy suốt ba phút không ngừng nghỉ, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy đường ra.
Căn nhà quen thuộc của già làng đã ở ngay trước mắt, ngoài bìa rừng.
Chỉ còn một chút nữa, cố lên.
“A!”
Nguyễn Tinh Nhã bị một con chuột từ hốc cây nhào ra cắn một phát vào bả vai phải, không khỏi hít hà làm vài hòn đá nhỏ rớt xuống đất. Nó thông minh hơn cậu nghĩ, biết tấn công vào vai, hạn chế cậu phản công.
“Tinh Nhã, ôm tôi!” Vu Ngạn Thu dùng xong kĩ năng, xoay người quay đầu lại, vớt lên Nguyễn Tinh Nhã, ôm eo cậu vác trên vai, tăng tốc chạy còn nhanh hơn trước.
Bụp!
“A?”
Cậu bị xốc nảy muốn nôn ra không nói, còn bị cành cây chọc cho đầu tóc rối tung, đầu óc quay cuồng. Nhưng bàn tay ôm lấy eo cậu lại rắn chắc và cứng cáp đến không ngờ.
Nguyễn Tinh Nhã đưa tay ôm cổ Vu Ngạn Thu, cố gắng làm một bao gạo, không làm anh mất tập trung.
Nhưng mà, cậu sắp muốn ói ra rồi.
_________
Một lúc lâu sau.
Đêm mai là đêm hiến tế cầu bình an phước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-chan-giam-hai-thuyen/3547030/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.