“A a a!”
Trong đêm tối, tiếng la thất thanh của một người nào đó, văng vẳng trong không gian. Nguyễn Tinh Nhã tất nhiên sẽ không hét toáng lên như vậy, cậu còn chưa muốn làm cá lồng đèn* đâu.
*Là loài cá có một bộ phận nhô ra phát sáng ở trên đỉnh đầu, như một mồi nhử
Cộp! Cộp!
Tiếng giày cao gót vang lên, cách một cánh cửa tủ, nhưng cậu lại cảm nhận được hơi lạnh thấm vào ruột gan.
Tư Tư nghe âm thanh kia, chắc chắn đã rời đi rồi đúng không?
...
Nguyễn Tinh Nhã lợi dụng thông báo của hệ thống xem thời gian, nhiệm vụ mới đó mà đã qua 8 phút, chỉ cần chịu đựng thêm 8 phút nữa thôi.
Nhưng trong tủ bí bách quá, mùi mục rữa cùng với mùi quần áo cũ làm cậu sắp thở không nổi. Nếu bây giờ mà bạn tiểu cường có nhảy ra, chắc cậu bất tỉnh mất.
Cậu không có thói sạch sẽ quá mức, nhưng cũng không thích ở bẩn.
*Tiểu cường=Con gián
Còn 7 phút.
6 phút.
5 phút.
...
Cạch.
Nguyễn Tinh Nhã đẩy cửa bước ra ngoài, đưa mắt nhìn trước mặt, không thấy Tư Tư mới nhẹ nhõm thở ra.
“Phù...tốn cả lít tuổi th-”
Tí tách.
Tí tách.
Giọt nước từ đâu nhiễu xuống sàn nhà.
Nhà dột còn gặp mưa?
Không đúng, chung cư có 4 tầng, mà cậu đang ở tầng 3, nhà của ông lão quản lý.
Nguyễn Tinh Nhã lăm lăm nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, mồ hôi lạnh chảy xuôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-chan-giam-hai-thuyen/3547005/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.