Edit: Gián
Beta: nhóm dịch
Mặt trời dữ tợn nướng sa mạc thành màu vàng nâu.
Dưới sự ngược đãi của ánh nắng cồn cát chỉ có thể mở thân thể xụi lơ.
Không khí nóng rực vặn vẹo, một thanh niên chậm chạp lết từng bước trên cát.
Người này vóc dong dỏng cao, đôi mắt sưng vù, ánh mắt vô thần, vừa đi vừa thở hổn hển, hệt như hình nộm.
Hắn không đi một mình, trên lưng hắn còn có một người đàn ông khác.
Người được cõng hai mắt nhắm nghiền. Cho dù đang hôn mê nhưng lông mày gã vẫn nhíu lại thành một nhúm.
Bởi vì lưng gã bị thương, đau đớn một mực dày vò gã.
Kể ra thì người được cõng trông vạm vỡ cường tráng hơn, còn người cõng thì gầy hơn một chút. Dáng dấp thì có chút khác nhau, nhưng khuôn mặt lại giống nhau y hệt, cho thấy quan hệ máu mủ của họ.
Đó chính là anh em Hoàng Tảo, Lam Tảo.
Từ khi trông thấy đám Tử Đế, Thương Tu bị đàn thằn lằn vây khốn trên cồn cát, dưới sự kiên trì của Hoàng Tảo, hai anh em đã lén thoát khỏi sào huyệt của lũ thằn lằn da xanh.
Nhưng ở trên đường, bọn hắn vẫn gặp phải thằn lằn đi lang thang bên ngoài. Vì cứu mạng Hoàng Tảo, nên Lam Tảo quên mình đỡ dịch axit cho em trai. Bởi thế mà Lam Tảo bị thương nghiêm trọng, lâm vào hôn mê.
Sa mạc mênh mông bát ngát, dường như vô biên vô hạn.
Hoàng Tảo cõng Lam Tảo đi về phía trước đã rất lâu rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-huyet-hach/3188892/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.