Dịch: Gián và MinhQuis
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Một biển cát vàng.
Cát yên, gió lặng.
Mặt trời như quả cầu lửa đang cháy hết mình vì vạn vật.
Cồn cát liên miên chập trùng như những nấm mồ độc đáo.
Dưới bóng của một trong những ụ cồn kia, cát đang sột soạt trồi sụt, âm thanh càng lúc càng lớn, sau đó, từ dưới mặt cát, một bàn tay trồi lên!
Bàn tay chằng chịt vết máu này chộp vào không khí thì hơi sửng sốt. Song, khi nhận ra tình huống thì hưng phấn, đào bới không ngừng nghỉ. Mới đầu chỉ có bàn tay, sau đó là cả cánh tay, cuối cùng hố cái mở rộng, hiện ra một cái đầu. Khi cái đầu lộ ra được một nửa, nó há miệng thả ra tất cả trọc khí trong ngực rồi lại tham lam hít đi khí nóng vào phổi. Một ít cát thuận đà chảy ra khóe miệng và mũi.
"Khụ khụ khụ!"
Chàng trai trẻ vì hít thở gấp gáp nên họ sặc sụa, mãi một lát sau mới thả lỏng người.
Cậu he hé mắt. Mặc dù đang nằm dưới bóng râm của cồn cát, thế nhưng ánh nắng vẫn khiến mắt cậu bị chói, phải vô thức híp lại.
Tuy đoán được nghịch cảnh vấp phải, nhưng lúc tận mắt thấy biển cát vàng chói thì tâm trạng vẫn nặng nề.
"Vào sa mạc thật rồi. Không biết đây có phải sa mạc đoàn Thương Tu từng đi qua không nữa."
Chàng trai là Châm Kim, người suýt chút nữa chết vì ngộp thở, may mà kịp hít vào một hơi mới qua cơn nguy hiểm.
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-huyet-hach/3188876/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.