Dịch: MinhQuis
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Sóc đầu đàn chết sạch, đàn sóc hoảng sợ bay tứ tán.
"Thắng rồi!"
"Thắng lớn rồi!"
"Châm Kim! Châm Kim!" Anh em Lam Tảo khai mào, đám người bắt chước vung đấm reo hò.
"Đúng là kỵ sĩ Thánh Điện..." Thương Tu cảm thán, cũng hơi hiếu kỳ, "Nhưng mà ban nãy là thế nào? Hai cẳng tay cậu ta đột nhiên phồng lớn lên. Là bí kỹ, hay cậu ta có biện pháp tạm thời mở khóa đấu khí? Nếu vậy phải trả giá thế nào? Rốt cuộc cậu ta mạnh đến mức nào? Cấp Vàng sao?"
Mặc dù Châm Kim từng thừa nhận với lão cậu không thể vận đấu khí, nhưng khi đó cậu vừa mới thu nhận đội thăm dò. Thương Tu đoán khi ấy Châm Kim chưa tin tưởng ai nên có khả năng che giấu thực lực khi được hỏi.
Tử Đế im lặng, dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Châm Kim.
Ai cũng biết nếu con sóc Sắt kia tiếp cận thì sẽ chết rất nhiều người. Thế nhưng Châm Kim đã cứu được tất cả.
Cậu xứng đáng là anh hùng!
Cậu nắm giữ tiết tấu của trận chiến từ đầu chí cuối.
Một lãnh đạo thực sự!
Được đi theo một thủ lĩnh như Châm Kim, các đội viên cảm giác vô cùng tự hào.
Châm Kim khẽ nhíu mày.
Cảm giác kỳ diệu kia lại biến mất như lần trước. Nguồn năng lượng bí ẩn cứ thế mà tiêu tán, hai tay cậu lại trở về hình dạng cũ.
Mệt mỏi ập vào như lũ, vồ vã như sóng.
Châm Kim vẫn trưng bộ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-huyet-hach/3188869/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.