Dịch: Vivian Nhinhi
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Vị học giả già Thương Tu này có học vấn uyên bác, tầm nhìn rộng lớn, thường hay nhìn ra nhiều thứ từ xác của đám ma thú này. Nhờ thế mà trước khi Châm Kim tiếp quản đội thăm dò, Thương Tu đã trợ giúp rất nhiều cho đội.
Thương Tu đã từng quan sát xác của chuột bay bình thường, cũng dặn dò nếu như mổ được xác con chuột bay đầu đàn mà phát hiện điều gì bất thường phải báo cáo ngay lại với lão.
“Đại nhân.” Rất nhanh chóng, Bạch Nha đã mang cái xác của con chuột bay đầu đàn đến tìm Thương Tu.
“Là Bạch Nha à.” Thương Tu gật đầu, ánh mắt lập tức chuyển đến cái xác của con chuột bay đầu đàn mà Bạch Nha mang đến.
“Đại nhân, xin ngài xem qua. Có lẽ cháu quá căng thẳng, nhưng thực sự chúng có gì đó không giống nhau ạ.” Bạch Nha mở cái xác ra cho Thương Tu nhìn kỹ.
Thương Tu quan sát một lúc, vẻ mặt cũng dần nghiêm lại.
“Bạch Nha, cháu làm tốt lắm.” Thương Tu khen ngợi, đưa tay muốn xách cái xác chuột lên. Nhưng vị học giả già này nhấc lên rồi lại thở dài một tiếng và thả nó về chỗ cũ.
Bản thân lão đã rất yếu, trước đó lại bị ma lực ăn mòn, mặc dù đã giải được độc, nhưng thân thể vẫn phải chịu tổn thương nặng nề.
“Cháu cầm nó theo, cùng ta đi báo cáo với đại nhân Châm Kim nào.” Thương Tu bảo Bạch Nha.
“Vâng, đại nhân.” Bạch Nha lập tức nhận lệnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-huyet-hach/3188856/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.