Dịch: Gián
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Đêm khuya tĩnh mịch.
Trong lều tối đen, ngăn cách cái lạnh lẽo bên ngoài. Châm Kim nằm trên đệm kết bằng lá khô và cỏ khô, đắp một cái chăn mỏng.
Trước đó cậu với Tử Đế đều sống màn trời chiếu đất, điều kiện bây giờ đã vô cùng thoải mái và ấm áp rồi.
Từng đợt cảm giác suy yếu vẫn dâng lên trong cơ thể cậu. Đây là di chứng của thuốc. Hoàn cảnh thoải mái hay thân thể mỏi mệt suy yếu đều không làm Châm Kim dễ ngủ.
Hai mắt cậu mở trừng trừng, cau mày, quay lại với cảm giác trống rỗng lúc uống thuốc xong nôn ra máu.
"Không sai, cảm giác giống nhau như đúc!" Châm Kim giờ phút này đã mười phần xác định.
Lúc trước đối phó nhện chân đao thiếu mất dao ngắn, không cách nào cắt chém tơ nhện, tình cảnh mười phần hung hiểm. Nhưng ngay khoảnh khắc quyết định sống chết, hai tay cậu lại bỗng hoá thành móng vuốt, đâm xuyên người con nhện.
Châm Kim phản kích trong đường cùng, giết chết nhện chân đao, chuyển nguy thành an.
Sau đó, hai tay cậu lại biến thành nguyên trạng, đồng thời trong người bừng lên một cảm giác trống rỗng khó nói thành lời.
Hai loại cảm giác không khác nhau chút nào.
"Nguyên lý của thuốc trị liệu là ngưng tụ những ma lực dạng băng sương lại để đẩy ra ngoài.
Cho nên, loại cảm giác trống rỗng này hẳn là do tiêu hao ma lực trong cơ thể."
Châm Kim rất lưu ý đến phát hiện này. Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-huyet-hach/3188848/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.