Dịch: Vivian Nhinhi
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Châm Kim nhìn một vòng, thấy cảm xúc của mọi người đã ổn định, mắt dấy lên hi vọng thì yên tâm hơn.
Sau đó, cậu ra lệnh cho Hoàng Tảo chỉ huy các nhóm dựng lại doanh trại, xây hàng rào, bố trí cạm bẫy.
Trong lều, Châm Kim, Thương Tu, Tử Đế và Lam Tảo ngồi lại tiếp tục bàn bạc.
Thương Tu lên tiếng nhận trách nhiệm với vẻ hổ thẹn: “Tất cả đều là sai lầm của tôi. Tôi không ngờ thịt dê rừng lại có độc, tôi bị lợi ích trước mắt che mất lý trí. Đáng lẽ khi thấy quy mô đàn dê lớn như vậy thì phải cảm thấy bất thường mới phải!”
Châm Kim lắc đầu trấn an: “Nơi này quá nguy hiểm và kì quái, chúng ta cần thu thập nhiều đồ ăn hơn nữa. Đây không phải lỗi của riêng ông. Thân là thủ lĩnh, ta mới là người có lỗi lớn nhất. Bây giờ tranh nhau nhận lỗi cũng vô nghĩa. Cái chúng ta cần là nghĩ xem phải giải quyết nan đề này như thế nào.”
Thương Tu thở dài, nêu ra quan điểm của mình: “Hiện tại mọi người đều trúng độc lạnh, mà loại độc này rất kì lạ. Nhìn từ bên ngoài trông có vẻ rời khỏi đây mới phát độc. Nhưng trên thực tế, tôi cho rằng nguyên nhân là do nhiệt độ.
Khu vực gần núi tuyết có nhiệt độ không khí khá thấp nên độc không phát tác. Khi rời khỏi núi tuyết đi càng xa thì nhiệt độ càng tăng. Đạt đến một mức nhiệt nhất định thì độc lạnh trong người sẽ bị kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-huyet-hach/3188844/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.