Dịch: Gián
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
***
Bầu trời âm trầm, mưa phùn lất phất.
Trong một mảnh sân huấn luyện trống trải.
Một đám con trai đứng thành một vòng tròn, Châm Kim lúc này ngã trên mặt đất, bị đám kia quây xung quanh. Mấy cậu choai choai nhìn xuống Châm Kim, không ngừng phát ra tiếng cười cợt, mỉa mai, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Tên nhóc cầm đầu trông cũng có vẻ khôi ngô, tóc xanh, dựng thẳng trên đầu như mấy cây kim vậy.
Thằng nhóc đứng khoanh tay, chân đạp bả vai Châm Kim: "Châm Kim! Mày nhớ kỹ cho tao, gia tộc Bách Châm của mày chỉ là hàng tử tước, là kẻ chiến bại! Thằng nhãi ranh cỡ mày mà cũng đòi ngồi chung mâm với bọn ông à?"
Thằng nhóc tóc xanh bỗng nhấc chân, giẫm lên đầu Châm Kim, nhe răng cười khằng khặc: "Hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học! Từ nay về sau, cứ khi nào mày nhìn thấy bọn tao, mặc kệ là trong pháo đài hay bất cứ chỗ nào, thì đều phải ngoan ngoãn cúi đầu, ngoan ngoãn nhường đường, né sang một bên mà đi!
Quý tộc hạ đẳng phải có bộ dạng của quý tộc hạ đẳng. Nếu còn để tao thấy mày dám nhìn thẳng vào thằng Thanh Khôi này, tao sẽ đánh mày tàn phế! Nghe rõ chưa?"
Thanh Khôi gầm nhẹ, hơi nhún chân, ép đầu Châm Kim vào bùn đất.
"Rõ… rõ rồi. Khụ khụ khụ!" Châm Kim khó khăn nói.
"Ha ha ha!" Thanh Khôi ngửa đầu phát ra tiếng cười đắc ý, buông chân, nghênh ngang rời đi.
Trước khi đi, còn để lại một câu: "Đương nhiên, Châm Kim, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-huyet-hach/136100/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.