Chương trước
Chương sau
"Ai giờ này lại kêu cửa ???"

Triệu Phú Quý ánh mắt đầy thâm ý nhìn bên ngoài cửa cổng đập đùng đùng.

Phải biết Triệu Phú Quý sống ở khu vực nơi đây ròng rã 8 năm, vì hướng nội nên hắn không làm thân cũng không quen biết ai xung quanh đây cả.

Cho dù hàng xóm gần nhà có quen biết cũng đã dọn đi từ nữa năm trước khi biết nơi đây vài năm sau quy hoạch đất dai.

Đến nổi tiền nhà tiền nước hay bu phẩm cũng là buổi sáng mới kiếm tới nơi.

Bây giờ 10 giờ đêm còn đập cửa đùng đùng kêu réo như thế rõ ràng là không có hảo ý mà tới.

Bất quá như vậy thì có sao, nghỉ rằng hắn như bình thường sẻ sợ hãi sao, ha ha đường quên con hàng này hiện nay đã khác xưa trở thành một cái siêu phàm người.

Đầu óc vận chuyện phải nói là tốc độ cao do linh hồn được cường hóa không ít, đừng nói là người có mang súng theo dù là một con quái vật đứng trước mắt hắn cũng không sợ hãi, mặc dù đó chỉ là suy đoán từ chính bản thân hắn.

Nhưng nói tóm lại hắn hiện tại không chút e ngại gì, vâng chính là báo đạo như thế mình ánh chấp hết ngoài vũ khí nóng của quân đội là được rồi.

"Đừng làm ồn, ra tới ngay.....".

Cửa vừa mởi, không có hoa lệ gì người chào mừng hay quái vật gì khủng bố tấn công chỉ có một đầu dao lớn đặt ngay Triệu Phú Quý cổ nhỏ, cùng với đó là tiếng nói trầm trầm của một cái nam thanh niên trẻ vang tới."Ông anh hãy ngoan ngoãn yên lặng và giơ hai tay lên.".

Triệu Phú Quý lúc này trong lòng cũng có chút bị tập kích làm cho bất ngờ, dù sao hắn không ngờ tới đầu năm nay còn bị cướp đến tận nhà kề dao vào cổ loại chuyện này.

Rất nhanh liền bình thường trở lại, đưa mắt quét đến nhanh chóng đánh giá một dám người trước mắt, đại khái 5 người toàn bộ đều mặt áo khoát đen đội nón đeo khẩu trang cẩn thận, chắc là có chuẩn bị mà đến.

Triệu Phú Quý cũng muốn xem đám này là muốn thế nào, gương mặt bình tĩnh hỏi "Nhiều người như thế, đêm hôm khuya khoắt đến nhà ta làm gì a.".

Chứng kiến thái độ của Triệu Phú Quý, cả đám người liết nhau cùng mang một vẻ mặt hết sức nghi hoặc mà còn có không chắn chắn.

Tm có gì đó không đúng ở đây, con hàng này vì sao vẫn bộ dạng ung dung như không có chuyện gì sảy ra, ngươi nhưng là đang bị dao kề cổ a, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc nha vì cái gì không sợ hãi.

Vốn dĩ cả đám nhóc này đã gia nhập một cái bang phái giang hồ đô thị, bình thường theo đám đàn anh đi làm bao kê thu tiền hay tổ chức cướp giật ở khắp thành phố, mỗi lần đều được mấy anh lớn chia cho ít tiền sài chơi.

Không may hôm nay đang đi quẩy thì cả đám hết tiền, thế là giang ác chiếm lấy nội tâm tôn chỉ không làm mà vẫn muốn ăn, cả đám quyết định làm một trận lớn đến tận nhà dân cướp tài sản đi ăn chơi.

Mà ở khu vực này, ngôi nhà của Triệu Phú Quý xung quanh đều trống trải đất hoang của nhưng khu nhà bị phá, còn có phía vòng ngoài là những hàng cây lớn bụi rậm mộc xung quanh hệt như một cái sinh thái khu loại nhỏ.

Còn chưa nói đến phía đang sau cách không xa là một con kinh nhỏ, nêu cướp bất thành muốn trốn cũng tương đối dễ dàng hơn khi ở trên phố.

Quá phù hợp để làm nơi ăn cướp nên cả đám không do dự mà triển nhanh kế hoạch, nhưng hiện tại nhìn gương mặt đẹp trai không tỳ vết kia cùng thần thái bình tĩnh cảm đám liền có chút do dự.

Ngươi ta sống một mình nơi đây chẳng lẻ không có chút nào chuẩn bị để phòng chống những ngươi như bọn hắn sao, " không thể nào, nhất có gì đó nên tên cẩu soái ca này mới thán nhiên như thế.".

Tên cầm dao trong lòng trầm bỏng suy nghỉ lại nhìn lại trên tay mình con dao gâm, nhất thời có lại niềm tin vào chính mình.

"Phải a, có gì phải sợ, ta nhưng là có dao trong tay a, có gì mà phải sợ. "dao trong tay ta có tất cả".".

Chắc chắn lòng tin năm dao thật chặc, tên đầu lĩnh nhìn đẹp mã Triệu Phú Quý nói.

"Đem hết tiền trong nhà ra đây, nếu không đừng trách dao trong tay ta không có mắt.".

"Cha ta chết mẹ vừa mất, nhà không tiền.".

Đầu lĩnh: Rất im lặng, có gì đó không đúng.

"Không quan hệ, mày nói không nhưng nhà mày thì nói có, tụi bây đâu vào nhà nó lấy đồ cho tao.".

Tên đầu lĩnh cũng đâu có ngu, nếu hỏi thế mà người ta chỉ đến chổ để tiền thì cả đám đã lên làm đại gia rồi cần gì phải kê dao vào cổ như thế này, hắn trực tiếp lệnh đám đồng bọn sau lưng tiến lên.

Bất quá cả đám quên rằng nhìn thái độ của Triệu Phú Quý lúc này thế nào, một bộ nhàm chán biểu lộ hiện rõ, hắn đã không còn kiên nhẫn nhìn xem nữa rồi.

Đang hưng phấn đoán xem sẻ cướp đến bao nhiều tiền, đến lúc đó chính mình hai tay hai cọc tiền lớn ôm trong vòng tay nữ nhân thỏa sức mà tiêu sài, cảm giác thật đúng là quá sung sướng.

Thì lúc này một cổ trầm bổng thân thể truyền từ đại não xuống thân thể cứ như quá trình hồn lịa khỏi xác, trực tiếp đánh thức tên đầu lĩnh khỏi giấc mộng giữa đêm khuya.

Mở ra hai mắt không biết nhắm lại từ lúc nào, tên đầu lĩnh phát hiện cơ thể bản thân có gì đó không ổn, nhất là đầu não cảm giác một trận choáng váng quay cuồng không nhìn nổi cảnh vật xung quanh.

Mặt mo còn cảm giác đau rát cứ như bị cái gì đó quất vào, hắn có thể cảm nhận được quai hàm bên của mình đã bị làm cho run lắc.

Tỉnh táo lại thời điểm, tên đầu lĩnh còn chưa kịp làm đến việc gì thì đã nhìn thấy trên tráng mình từ lúc nào xuất hiện lanh băng ống kim loại màu đen quen thuộc, cùng một cầu bóp cò bắn.

Khá lắm, đây rõ ràng là một đầu súng ngắn a.

Hơi hơi tỉnh táo lại, hắn lần nữa cả kinh phái hiện người kê súng vào đầu mình la tên thanh niên lúc này mình uy hiếp cướp của, không cần nói cũng hiểu cả đám bọn hắn hôm nay là đá trung thiết bản.

"Tới, mau đứng lên, còn đám các ngươi cũng thành thật cho ta đứng yên.".

Triệu Phú Quý từng câu tường chữ nói ra tựa như ác ma nói nhỏ làm cả đám rơi ra mấy phần mô hôi lạnh, ai mà ngờ được cầm dao đi cướp lại đụng trúng sài hàng nóng công dân thường.

"Đại ca, bọn em sai rồi, làm ơn tha cho chúng em đi.".

"Đúng như vậy đại ca, chúng em chỉ là thiếu tiền mới làm dại, làm ơn tha cho chúng em lần này.".

Lúc này cả đám cướp nào có bộ dáng phách lối trẻ trâu như ban đầu nữa, bầu đầu biết thế nào là sợ hãi mà liên tục cầu sinh tha thứ, ai cũng hiểu lần này cả đám chết chắc.

Đến nổi, Triệu Phú Quý lúc này liền không để ý đến cả đám trẻ ranh này cầu sinh cái gì, hắn bị thu hút ánh mắt bởi bảng vừa đổi mới thông báo hệ thống.

【Ngươi gây đau đớn, hắc ám giá trị, 1 .】.

【Ngươi gây sợ hãi, hắc ám giá trị, 1 1 1 1.】.

【Ngươi gây tức giận, hắc ám giá trị, 1 .】.

Triệu Phú Quý trong tức khắc bị lấp đầy bới kinh hỉ cảm xúc, hắn ngủ một tháng đứng lên lại quên cái này vô cùng quan trọng hắc ám giá trị, nếu muốn càng ngày càng mạnh lên thì hắc ám gia trị loại này tiền tệ thật sự không thể thiếu.

Bây giờ xem ra đám này đem đến cho mình một chút kinh hỉ ban đầu a, mặc dù cũng có phiền phức.

Mà khoan hãy nói, cái này hắc ám giá trị cũng tương đối dễ kiếm đi, đánh đánh hâm dọa mấy cái người liền được 10 điểm trên dưới, như vậy chính mình đem người giết hay hành hạ cho đến chết thì sẻ tăng lên bao nhiêu a.

Chắc cũng kha khá để chính mình đủ sài vào hệ thống a.

Cái gì??? ngươi nói giết người không tốt!!!

A phi, đó là chỉ khi giết người không có tác dụng gì mà thôi, một khi giết người có thể tăng cấp hay được đến loại gì đáng giá thì mạng người chẳng còn quan trọng như thế nữa đâu.

Ta nhưng là thân mang theo vô hạn hắc ám hệ thống ngươi nói giết người là xấu xa, như vậy thế giới này đã không có cái này thiên ác phân biệt rồi, đã bị hay cái từ hóa bình thay thế mất rồi.

Đem đầu não đang viễn chinh suy nghỉ ấn xuống, lại nhìn cả đám người đang sợ hải nhìn chính mình, Triệu Phú Quý lúc này xuất hiện một câu hỏi.

"Bây giờ đám người này nên giải quyết thế nào."

Một đám kề dao vào cổ mình với ý định cướp của rồi còn thấy đến cây súng ngắn này nữa, một khi thả đi nhất định phiền phức sẻ đến không ngừng.

Thậm chí còn chưa kể tội cả đám tiện đồ này vì đám ý định tấn công một cái cao quý người như hắn đâu, hắn hiện tại là một cái siêu phàm cao quý người làm sao có thể cho người dám mạo phạm.

Quả thật sức mạnh mang đến sự tự cao a.

Chỉ có thể làm giết người để chứng minh sự cao quý của hắn, bất quá trước khi chết đám người này ít nhất phải dân ra giá trị của bọn họ chứ.

Như vậy cần làm gì???

Triệu Phú Quý lúc này cũng có chút im lặng, muốn nghiền ép giá trị nhưng lại không phát hiện cái để có thể nghiền ép đến cả.

" Vào hệ thống xem một đợt a.".

Phát hiện hôm nay mình còn chưa đánh dấu, không phải là 1 tháng vừa rồi chính mình ngu ngốc bỏ qua 30 lần đánh dấu a, cảm giác vừa mất 1 tỷ.

Ngập một chút vị cay Triệu Phú Quý lập tức đánh dấu.

【Keng, chúc mừng chủ nhân đánh dấu thành công, thu được, Hắc Ám Sinh Vật : Hắc Ám Ký Thể!!!, x5】.

【 Hắc Ám Ký Thể : là một loại sinh vật hắc ám sinh ra từ thi thể của sinh linh khi chịu đến hắc ám ăn mòn, chúng thâm nhập vào thi thể và kế thừa hết mọi có trước đó rồi dung hợp với vật chủ.】.

【Trở thành một cái quái vật hắc ám, đứng lên lần nữa với sức mạnh hắc ám mạnh mẽ để gieo rắc nổi sợ hãi......】.

.

Nhìn xem trong bản số liệu hệ thống miêu tả vật phẩm vừa đánh dấu được, lại nhìn vào đám người đang sợ hải mà quỳ dưới đất Triệu Phú Quý nhe răng cười với nụ cười ác ma.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.