Đầu đau như búa bổ, cơ thể nặng như chì là cảm giác đầu tiên khi Hoàng Minh thấy ý thức mình bắt đầu thanh tỉnh. Hắn loạng choạng ngồi dậy, xung quanh vẫn là căn phòng nhỏ của hắn. Nhưng hắn biết tất cả những thứ này đều xa lạ với mình. Ở thế giới thật hắn còn chưa kịp gặt hái thành công bản thân. Nhưng có một điều hắn hiểu, mình không thể quay lại được nữa.
Hắn ngồi dậy, hai bàn tay liên tục vỗ mạnh vào đầu, dường như hành động này có thể làm dịu cơn đau từ sau trong linh hòn hắn lúc này vậy.
Một khung màn hình sáng bán trong suốt hiện lên trước mặt hắn. Bên trên có hơn 100 thông báo có người xin phép liên lạc. Hắn tiện tay mở một cái. Là Salan. Thằng nhóc hỏi mình mất tăm đâu 3 ngày, có việc gấp cần đến quảng trường gấp.
Hoàng Minh với tay lấy chiếc thun xanh mặc vào rồi xác nhận đến quảng trường. Hắn cảm giác được cơ thể nhẹ nhàng và linh hoạt hơn trước rất nhiều. Số liệu trên vòng tay biểu hiện là 87%.
Trên quảng trường, thằng nhóc Salan đang ngồi trước một chiếc máy tính khổng lồ và đang xử lý gì đấy, vì hắn thấy trên màn hình có hiện thanh tiến trình.
“Nhóc” – Hoàng Minh gọi đến.
Thằng nhóc Salan quay đầu lại. Trên mặt nó là hai con mắt thâm quần như gấu trúc. Trên người mặt một chiếc áo thun màu vàng và quần Jean xanh. Trông khá là … dị.
Salan liếc mắc hắn một cái rồi khoát khoát tay tỏ vẻ đã thấy. Rồi giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-gia-thiet/2129888/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.