"Tôi có điên hay không anh nhìn không ra sao? Có lẽ tôi thật sự là kẻ điên, một đám người các anh bị một kẻ điên đùa giỡn xoay vòng vòng, không mất mặt sao?"
Tiểu Hỏa cười đùa. Nhưng động tác không hề chậm, vừa lùi về sau vừa cẩn thận lắng nghe tiếng động phía trong nhà thờ.
Nhạc Nguyên Mưu sụp đổ: "Tôi chết, cậu cũng phải chết."
"Câu nói này không sai. Nhưng nếu anh sống sót rời khỏi phó bản, chẳng phải tôi cũng phải chết sao? Anh cũng đừng nói cái gì mà hai ta vốn là một thể để dụ dỗ tôi. Tôi đúng là anh, nhưng anh là tôi sao?"
Nhạc Nguyên Mưu là một người ích kỷ nên anh ta càng có thể hiểu được Tiểu Hỏa.
Một khi rời khỏi phó bản, chắc chắn nhân cách phụ phải biến mất.
Nếu như anh ta là nhân cách phụ, anh ta cũng không bằng lòng biến mất như vậy.
Nhưng làm như thế là không đúng.
"Tiểu Hỏa, cậu không hiểu. Tôi không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định sẽ phải chết. Vẫn là câu nói kia, tôi chết, cậu cũng phải chết. Nhưng nếu tôi rời khỏi phó bản, chẳng khác nào cậu còn sống."
Tiểu Hỏa quay người xem thường: "Tôi mới không cần trở thành một bộ phận tồn tại của anh."
Nhạc Nguyên Mưu lập tức nói: "Được! Được được được! Chờ sau khi rời khỏi phó bản, tôi sẽ tiêu một khoản tích phân, không để cho cậu biến mất. Chúng ta cùng nhau cố gắng, chờ kiếm đủ tích phân, tôi sẽ đổi cho cậu một cơ thể khác, cho cậu tồn tại độc lập. Cậu dập tắt lửa, đừng ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-doan-tau/1014090/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.