Chương trước
Chương sau
Sau khi cảnh sát trưởng đi vào cửa, chuyện đầu tiên làm là đánh lén Nhuế Nhất Hòa. Tốt nhất không cần dùng súng, trực tiếp dùng dao. Tỷ lệ không thể gϊếŧ chết cô ngay là rất lớn, nhưng nếu như may mắn có thể làm cho cô mất đi năng lực hành động.
Bóp cò súng, nhắm chuẩn rồi bắn đều có đủ thời gian cho Nhuế Nhất Hòa kịp phản ứng lại.
Đáng tiếc cảnh sát trưởng quá mức xem thường một lính mới như cô, bỏ qua cơ hội tốt nhất. Anh ta cũng không biết, đứng trước mặt mình chính là người chơi phó bản thường xuyên lăn lộn giữa ranh giới sống chết.
Lúc trước đều có thể thất bại, bây giờ lại càng không thành công. Nhuế Nhất Hòa đã phát hiện ra cảnh sát trưởng không thích hợp, làm sao có thể không hề đề phòng anh ta. Lúc này cô nghiêng đầu, dồn hết sức lực đánh lên cổ tay của anh ta rồi lại nhấc chân đá mạnh.
Cảnh sát trưởng bay xa hai mét, đau nhức bóp cò súng, phá nát một mảnh màn hình nhỏ trên trần nhà.
"Anh không cần phải căng thẳng. Chúng ta nói chuyện một chút..."
Nhuế Nhất Hòa vừa trấn an cảnh sát trưởng không có cách nào đứng lên, vừa lấy tay khéo léo chuyển đổi đạn súng lục quay tay. Bây giờ cô bắn ra chính là một loại đạn gây mê mà Jack tóc đen từng dùng, có thể khiến cho người bị bắn trúng mất ý thức phản kháng, tạm thời biến thành một con rối nghe lời.
Súng lục của cảnh sát trưởng rơi trên mặt đất, anh ta không thể đứng lên. Ánh mắt anh ta lộ rõ sự thất vọng, trên mặt mang theo vẻ cầu xin nói: "Đừng! Vừa nãy là hiểu lầm, đừng gϊếŧ tôi."
‘Bịch.’
Nhuế Nhất Hòa nhắm ngay bụng nhỏ hơi mập một chút của cảnh sát trưởng, bắn một viên đạn gây mê ra. Đã thấy sàn nhà xung quanh cảnh sát trưởng lõm xuống, anh ta rơi xuống với ánh mắt từ từ đờ đẫn.
Chắc chắn là chạm đến cơ quan gì đó.
Nhuế Nhất Hòa khởi động trục xoay, làm cho đạn gây mê bên trong súng lục biến thành đạn thật. Động tác đổi thành hai tay cầm súng, nhắm ngay cảnh sát trưởng nằm ngửa trên sàn nhà đã lõm xuống. Cho đến khi cơ thể của anh ta rơi xuống đường hầm phía dưới, biến mất không thấy. Cô cũng không bóp cò súng, ngược lại sau khi buông tay cầm súng xuống, ra sức thở hổn hển mấy cái.
Vừa này vì quá mức lo lắng, cô vẫn luôn nín thở khiến cho khuôn mặt đều nghẹn đỏ.
Chờ tới lúc cô nhớ tới việc phải đuổi theo, sàn nhà đã khôi phục lại như cũ.
Nói thật, nếu không phải vì giả bộ là lính mới vừa vượt qua bài kiểm tra trở thành đội viên, cảnh sát trưởng hoàn toàn chạy không thoát. Mục tiêu của Nhuế Nhất Hòa là muốn làm một đội viên vĩ đại, hiện tại cũng đã rất tốt. Nếu thật sự nổ súng gϊếŧ người, thiết lập nhân vật chắc chắn sẽ sụp đổ.
Cô không thử tìm kiếm ‘cơ quan’ ở trong phòng, bởi vì trên màn hình phân cách thành vô số khối, một đám người mặc trang phục cảnh sát ngã xuống. Chỉ có rất ít người không bị sao, lập tức đi dò xét hơi thở của đồng nghiệp, sau đó yêu cầu giúp đỡ.
Việc này chắc chắn đã được lên kế hoạch hành động từ trước, chẳng qua không biết phía sau còn có thể xảy ra chuyện gì nữa.
Nhuế Nhất Hòa đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy một người trung niên mặc trang phục cảnh sát cao cấp giơ súng lên đi vào từ cửa chính, bắn phá phía trên quầy một trận.
"Pằng pằng pằng..."
Ánh sáng màu đỏ phát ra máy quét đồng loạt báo hỏng, mảnh kính vỡ vụn đập xuống, lại khiến cho người dân hoảng sợ thét chói tai.
"Ngồi xổm xuống! Tất cả ngồi xổm xuống tại chỗ!"
Viên cảnh sát cao cấp ném vật hình bầu dục kích thước bằng quả trứng gà trong tay lên rồi cười chế giễu một tiếng nói: "Nhìn cho rõ. Đây chính là bom công nghệ, mặt trong quần áo của tôi còn giấu hai quả nữa. Nếu như ai nổ súng với tôi, bom sẽ lập tức được kích nổ. Mặc kệ là đạn gây mê hay là đạn thật, hiệu quả đều giống nhau. Đến lúc đó... không chỉ Cục trình báo thôi đâu mà một phần mười thành phố sẽ bị hủy diệt."
Một viên cảnh sát trốn dưới quầy, đang định bắn thì đành nghiến răng nghiến lợi buông súng xuống.
Nhuế Nhất Hòa trốn ở phía sau cây trang trí cực lớn, biết ông ta nói chính là sự thật. Sức mạnh của bom công nghệ sau khi bị kích nổ vô cùng kinh khủng, trong Cục trình báo có quả nào nếu bị nổ ngay cả tro cốt cũng không tìm được. Cô đoán vị này chính là vị cảnh sát cao cấp có vợ bị bắt cóc kia?
"Sĩ quan cao cấp... cảnh sát viên Lư, vì sao ông lại muốn gây ra chuyện này?"
Một cảnh sát cấp hai đứng lên, giọng run rẩy chất vấn. Trên mặt của cô ta còn lộ vẻ non nớt và khờ dại, rõ ràng là một vị lính mới vừa mới tham gia công tác không lâu.
Cảnh sát viên Lư quát lớn với nữ cảnh sát trẻ tuổi: "Ngồi xổm xuống!"
Nữ cảnh sát nhìn thấy vẻ do dự trong ánh mắt của ông ta, giọng nói trở nên mềm mỏng hơn: "Cảnh sát Lư, ông từng nói rằng nếu như con gái của ông còn sống, cũng lớn như tôi vậy."
Trong lòng Nhuế Nhất Hòa khen ngợi sự can đảm của nữ cảnh sát.
Vị cảnh sát Lư này khoảng năm mươi tuổi, ngày thường có lẽ là người nghiêm túc, rất tuân thủ pháp lệnh. Trong nháy mắt nghe thấy câu này, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ dao động.
"Cô đi đi! Rời khỏi chỗ này... Đi xa một chút."
Giọng nữ cảnh sát mềm mỏng khuyên ông ta đừng kích hoạt kíp nổ của bom, quay đầu là bờ: “Đồng nghiệp nằm ở đây, cũng có hai mươi mấy năm giao tình với ông. Ông nhẫn tâm gϊếŧ chết bọn họ sao?"
Cảnh sát Lư kêu cô ta câm miệng, mau chóng chạy đi.
Nữ cảnh sát mím môi đi về phía trước, lúc sắp tới cửa đột nhiên đánh về phía cảnh sát Lư, lại bị ông ta đã đoán được từ lâu, nổ súng bắn trúng bắp đùi cô ấy.
"Cô là do tôi dạy dỗ, chút kỹ xảo đó còn có thể lừa được tôi sao?"
Trong giọng nói của cảnh sát Lư chứa đựng sự tự hào cùng đau khổ, hai người không ngừng giằng co, nhưng đối với nữ cảnh sát mà nói chỉ có kinh hãi. Bởi vì họng súng đã nhắm ngay đầu cô ấy, khoảng cách gần như vậy chắc chắn sẽ không thể trốn thoát được, chờ đợi cô ấy chỉ có cái chết.
Giờ phút này, cô ấy sợ hãi nhắm mắt lại theo bản năng.
"Buông súng xuống. Sĩ quan cấp cao đối xử với đồng nghiệp của mình như vậy có hơi quá đáng đấy!”
Cơn đau đớn như trong tưởng tưởng không ập tới, giọng nói lanh lảnh trong vắt như tiếng chim hoàng anh đang ca hót vang lên. Nữ cảnh sát mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, cô mặc đồng phục cảnh sát, đường nét khuôn mặt tinh xảo mà sâu sắc, có đôi mắt vô cùng sáng cùng với mái tóc dài màu đỏ rượu. Trên tay cầm một con dao găm sắc bén, đặt trên cổ cảnh sát Lư cao hơn mình nửa cái đầu.
Đây đúng là Nhuế Nhất Hòa, cô thừa dịp lực chú ý của mọi người đều đổ dồn trên người nữ cảnh sát, lặng lẽ tới sau lưng cảnh sát Lư.
"Hẳn là cô nên buông dao mới đúng."
Cảnh sát viên Lư hơi bối rối bởi sự xuất hiện bất ngờ của Nhuế Nhất Hòa, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại: "Cô có tin tôi vừa chết, bom lập tức kích nổ, tất cả các cô sẽ chôn cùng tôi hay không."
Thật ra trạng thái thật sự của Nhuế Nhất Hòa cũng không được coi là thành thạo cho lắm, nhưng chắc chắn không cho rằng cô đã rơi vào trong cục diện bế tắc. Mặt ngoài cô lại bắt buộc phải giả bộ hoảng sợ. Ngay cả dao găm cũng cách xa cổ cảnh sát Lư một chút, dáng vẻ sợ hãi dao găm đụng tới đối phương. Người trẻ tuổi không kinh nghiệm, bị một hai câu nói dọa tới mà đã dao động là chuyện rất bình thường.
Vượt qua phó bản này, sau này cô dựa vào vai diễn cô gái mười chín tuổi nổi loạn để kiếm sống nhất định không có vấn đề gì.
"Không được, tôi không thể buông dao. Những việc ông làm hoàn toàn không thể cứu vãn, rõ ràng đã hạ quyết tâm chết mới thôi. Mặc kệ tôi làm như thế nào, cuối cùng ông cũng đều sẽ kích hoạt kíp nổ... Vậy sao bây giờ ông không cho bom nổ luôn đi? Ông còn đang đợi cái gì?"
Con ngươi của cảnh sát Lư co rụt lại, quay đầu nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa.
"Còn trẻ như vậy lại có thể nhìn ra... Không hổ là đội hộ vệ Lục Châu."
Khóe miệng của Nhuế Nhất Hòa không khỏi cong lên. Dưới loại tình huống này còn có thể đắc ý bởi sự khích lệ của kẻ thù, là phản ứng của Russell trẻ tuổi sẽ có.
"Cho nên vì sao ông lại làm nổ tung Cục trình báo? Có phải bởi vì vợ của ông hay không, tôi biết cô ấy bị bắt cóc. Người bắt cóc cô ấy yêu cầu ông làm như vậy, đúng không?"
Ánh mắt của cảnh sát Lư dừng trên quả bom trong tay, không trả lời mà nói: "Sau đại chiến, đã rất nhiều năm không có đứa bé nào được sinh ra. Gen của con người không thể tiếp tục kéo dài, chắc chắn sẽ bị diệt sạch."
Mặc dù ông ta đột nhiên nói điều này có hơi kỳ lạ, suy nghĩ quá mức lạc đề, nhưng Nhuế Nhất Hòa biết những gì ông ta nói đều là thật sự.
Ngày đầu tiên tỉnh lại trên giường của Russell, khi ấy Nhuế Nhất Hòa cái gì cũng không hiểu. Cô đã phát hiện thế giới rubik không có trẻ em, cô tới đây vài ngày nhưng đứa nhỏ nhất mà mình từng gặp cũng đã mười ba tuổi.
Từ sau trận đại chiến, tỉ lệ trẻ sơ sinh ra đời không phải thấp, mà là gần như bằng không. Khoa học kỹ thuật tiến bộ, công ty Lục Châu Tạo Mộng có kỹ thuật đứng đầu cũng chỉ có thể phát triển ra trò chơi ảo nuôi dưỡng trẻ con, không thể khiến cho phụ nữ mang thai.
Nhuế Nhất Hòa không biết nhân loại có thể sẽ bị diệt sạch có liên quan gì tới việc hiện tại, nhưng cô vẫn an ủi nói: "Không cần bi quan như vậy, tóm lại sẽ có cách giải quyết chuyện này."
Nói xong, cô còn vỗ bả vai của đối phương. Đồng thời sử dụng vu thuật trắng, thuật trấn an và thuật trị liệu có hiệu quả với người bệnh, tất nhiên vu nữ có vu thuật trắng để đối phó với vấn đề tâm linh. Tuy sử dụng chính là cơ thể của Russell, nhưng năng lực huyết mạch vẫn có thể sử dụng như trước.
Không thể dùng Hóa ma của vu thuật đen, cô cũng chưa từng lén thử nghiệm, tay phải biến dạng rất rõ ràng. Sau khi trở thành đội viên hộ vệ Lục Châu, Nhuế Nhất Hòa biết con chip có công năng giám sát trạng thái của cư dân, nhưng không thể phát hiện linh khí dao động khi cô sử dụng vu thuật.
"Không có cách giải quyết." Cảnh sát Lư cũng không phát hiện đôi mày nhíu chặt của mình từ từ giãn ra, uể oải nói: "Nhân loại không có tương lai, tôi cũng không có tương lai."
Nhuế Nhất Hòa lại sử dụng thuật trấn an với ông ta: "Cái gì gọi là ông không có tương lai chứ?"
Cảm xúc của cảnh sát Lư trở nên kích động, giận dữ hét: "Một người suy sụp còn có tương lai gì chứ? Bị nhốt trong ngục giam ở Lục Châu, không ngừng chịu thẩm vấn, sau đó đợi mức độ suy sụp đạt tới 80% sẽ bị loại bỏ hoàn toàn ư?"
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy mình đã nắm được điểm mấu chốt khiến ông ta trở nên điên cuồng: "Ông là người suy sụp? Làm sao ông biết được thế?"
"Cảnh sát cao cấp của Cục trình báo giấu mọi người tiến hành quét rất khó sao?" Cảnh sát Lư hỏi cô.
Ông ta đang định nói thời gian cũng sắp hết rồi, tạm biệt lần cuối với thế giới. Sau đó... mọi người cùng chết, chợt nghe vị đội viên bảo vệ Lục Châu trẻ tuổi này nói: "Ông không ngại để tôi lại tiến hành quét một lần nữa chứ?"
Cảnh sát Lư : "..."
Nhuế Nhất Hòa không chờ ông ta trả lời, lấy ra súng lục có trục xoay bên trái ra hạ mệnh lệnh.
"Quét."
"Mức độ suy sụp 60%, ra lệnh dẫn về Lục Châu."
Nhuế Nhất Hòa nhíu mày: "Vừa đạt tới giới hạn mức độ..."
"Cô lại quét thêm một lần nữa đi!"
Biểu cảm khiếp sợ của cảnh sát Lư không hề giả, bởi vì rất kích động suýt nữa thì cổ đã đụng vào dao găm.
Nhuế Nhất Hòa mơ hồ nhận ra được điều gì đó, nghe lời quét lại.
"Mức độ suy sụp 59%, ra lệnh quan sát trọng điểm."
Sao có thể chứ? Mặc dù là lính mới, nhưng Nhuế Nhất Hòa biết trường hợp mức độ suy sụp giảm xuống vô cùng ít, sau khi tới giới hạn 60% còn có thể giảm xuống, trước giờ từng có tiền lệ không?
Là do vu thuật trắng ư? Trong thoáng chốc rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu của cô.
Lúc này, màn hình ảo của Nhuế Nhất Hòa không chịu kiểm soát bật lên. Jack đầu đầy máu xuất hiện trong màn hình, màn ảnh chớp lên một người phụ nữ trung niên ngồi phía sau anh ta, bên cạnh là cảnh sát trưởng với ánh mắt đờ đẫn.
“Cảnh sát cao cấp Lư, vợ của ông đã được cứu ra. Bây giờ mời ông lập tức từ bỏ chống cự, đi ra khỏi Cục trình báo. Ông hẳn là có thể nhìn thấy, chúng tôi ở ngay bên cạnh Cục trình báo."
Ý nói: Nếu như ông bật kíp nổ, vợ ông cũng sẽ bị nổ tan xác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.