Chương trước
Chương sau
Cậu Bạch rất muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Nhuế Nhất Hòa, anh ta thật sự không có cách nào mắng thành tiếng được, dưới đáy lòng cảm thấy vừa kính vừa sợ. Dù có đang bảo anh ta tiêu tiền trước mặt ba mình, anh ta cũng không ngoan ngoãn thế này.
"Hẳn là vì tôi cũng đủ giàu có rồi..."
Nhuế Nhất Hòa không để ý anh ta, đi theo tay sai nhỏ vào trong WC. Tuy nhiên, khi tay sai nhỏ đứng ở phía trước gương, cậu ta lại không nhìn thấy người phụ nữ tóc dài váy xanh đằng sau lưng.
Tay sai nhỏ đi ra khỏi WC, vừa mới chuẩn bị xả nước rửa tay đã thấy Nhuế Nhất Hòa đứng ở cửa nhà vệ sinh.
"Bậc thầy, chị chị chị... Có chuyện gì vậy?"
Nhuế Nhất Hòa: "Trong trí nhớ của cậu có người phụ nữ nào mặc váy xanh, tóc dài thế này không?" Cô huơ tay múa chân trên người mình.
Tay sai nhỏ: "Tôi không có ấn tượng gì ạ."
Nhuế Nhất Hòa: "Dưới cổ váy của người phụ nữ đó có một cái khóa hình con bướm màu đỏ."
Tay sai nhỏ sắp khóc tới nơi, lắc đầu nói không có.
"Móc khóa con bướm gì đó tôi chưa từng nghe nói qua."
Mắt Nhuế Nhất Hòa trợn to: "Liệt kê cho tôi một danh sách những phụ nữ các người từng hãm hại trước kia, mau lên!"
Nếu như vượt qua phó bản mà ba tên này vẫn còn sống thì cô lại có thêm ba kẻ nữa để luyện tập thuật nguyền rủa. Dù sao chuyện làm ăn của công ty bảo vệ Kiêm Thuẫn cũng không liên quan gì tới cô, cô tới đây là để lấy móng tay của ma nữ.
Trên khuôn mặt tay sai nhỏ hiện ra biểu cảm không muốn, lúng túng bảo: "Tôi phải rửa tay trước đã..." Rồi đi hỏi ý của cậu Bạch.
Nước chảy xuống ào ào, tay sai nhỏ giả vờ hứng lấy nước rửa tay. Người này đang chà tay thì đột ngột bảo: "Hình như vòi nước bị cái gì đó chặn lại rồi."
Nhuế Nhất Hòa nhíu mày, nhìn dòng nước vẫn rất bình thường mà.
Tay sai nhỏ nghiêng đầu nhìn vòi nước, cứ như thật sự nhìn thấy cái gì đó, không giống đang giả bộ.
"Bậc thầy... Bậc thầy... Trong nước có tóc!"
Mặt tay sai nhỏ toát ra vẻ sợ hãi, rút hai tay về và không ngừng vẫy vẫy, muốn phủi đi tất cả những thứ dơ bẩn trên tay. Cậu ta bỗng ngẩng đầu nhìn về phía cái gương rồi la lên: "Đừng mà! Cô đừng tới đây!"
Bỗng nhiên, tay sai nhỏ rũ đầu xuống, bật cười nham hiểm.
Nhuế Nhất Hòa rất chắc chắn là mình không thấy nửa cái bóng quỷ nào, nhưng có thể là tay sai nhỏ này bị ma nhập. Trước đó, khi La Đan nhập vào cơ thể ngài Raymond cô cũng không nhận ra.
Tay sai nhỏ soi gương chỉnh tóc, dùng tay còn dính chút nước ép tóc mai hỗn loạn xuống. Đột nhiên, cậu ta cầm cây lược trên bồn rửa mặt, nhét cái đầu nhọn vào trong miệng.
Nhuế Nhất Hòa đánh vào tay cầm lược của tay sai nhỏ để cậu ta bỏ lược xuống, cũng không để tay sai nhỏ đâm vào trong họng của chính mình. Cô lại đè đầu người này xuống, nắm phần cổ áo sau của cậu ta rồi dẫn người này ra khỏi nhà vệ sinh, đi vào phòng khách.
Mọi người: "..."
La Tư Di: "... Đây là bắt đầu nghiêm hình bức cung à?"
Cậu Bạch nhổ kim đứng dậy: "Tôi trả tiền là để các cô tới bảo vệ tôi, không phải mời các cô tới làm cảnh sát. Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Còn nữa, cô mau thả cậu ta ra."
Nhuế Nhất Hòa vâng lệnh thả người ra.
Lúc tay sai nhỏ được tự do lần nữa thì nhào tới bàn trà, nắm cây kẹp vỏ óc chó ở bên cạnh lọ thủy tinh dồn ngay vào họng mình. Người này còn cười ha ha, trên mặt là nụ cười điên dại.
Cậu Bạch: "Ọe!"
Trước kia có một tay sai nhỏ ‘biểu diễn’ nuốt lưỡi dao trước mặt anh ta, khiến bây giờ anh ta vừa thấy ai bỏ đồ vào miệng là thấy tởm.
Nhuế Nhất Hòa giật cây kẹp vỏ óc chó lại, tay sai nhỏ ngã lăn xuống đất. Tay sai nhỏ tự tay dứt khoát bẻ gãy cẳng chân mình, một tiếng "rắc rắc" vang lên, các đốt ngón tay trật khớp, cậu ta đau đến chảy mồ hôi hột nhưng trong mắt chỉ đầy sự hưng phấn.
Lúc La Tư Nguyên lấy dây thừng trói tay sai nhỏ lại, trên mặt đã có rất nhiều máu.
"Sao... Có chuyện gì vậy?"
Một tay sai nhỏ khác hỏi bằng giọng run rẩy.
La Tư Nguyên lấy khăn ra lau mặt: "Cậu ta cắn đứt lưỡi của mình rồi."
Cậu Bạch nôn mửa, cả căn phòng toàn mùi hương khó ngửi. Cậu Bạch yếu ớt nói: "Các người muốn biết chuyện gì… Tôi sẽ nói hết cho mọi người biết. Nhưng lúc tôi xảy ra chuyện các người phải giúp đỡ tôi... Không được để cho tôi chết."
Nhuế Nhất Hòa gật đầu đồng ý.
Ma nữ lần này họ gặp có phần đặc biệt, họ muốn lấy được vật phẩm nhiệm vụ còn phải nhờ hai người cậu Bạch làm mồi, có sự phối hợp của anh ta mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Annie chỉ vừa mới chết, sáu người bạo lực cũng nhanh chóng lần lượt chết theo, chắc chắn chuyện này có liên quan tới Annie. Nhuế Nhất Hòa quyết định sẽ vào nhà Annie xem thử trước, biết đâu sẽ tìm ra được manh mối, mấy người chơi khác cũng có chung một suy nghĩ như vậy. Cậu Bạch và tay sai nhỏ đi theo sau bọn họ.
Lần này người lái xe là vệ sĩ của cậu Bạch, tay sai nhỏ này biết địa chỉ nhà Annie.
"Sau khi tôi biết chuyện cô ta tự tử, tôi muốn gửi chút tiền bồi thường."
Đó là việc sau khi bạn trai Annie chết, anh ta cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tất nhiên tiền không phải do anh ta tự đưa tới, mà là để người khác đưa tới.
"Tôi phải nói là Hiroshi thật sự không phải dạng vừa, thì ra Annie người ta là một đứa trẻ mồ côi, không ba không mẹ cũng không có người thân. Nếu không phải vậy, anh ta cũng không dám giật dây khiến chúng tôi ra tay với Annie."
Hiroshi kia chính là bạn trai của Annie.
Hẳn là cậu Bạch cảm thấy chốn nào càng sầm uất thì càng khó có chuyện ma quái, đông người có thể khiến anh ta không sợ hãi, do đó anh ta mới ở tòa nhà cao tầng trong trung tâm thành phố, một khu vực phồn thịnh.
Xe đi ngang qua một con đường dành cho người đi bộ.
Nhuế Nhất Hòa nhìn những cửa hàng có ánh đèn rực rỡ hai bên đường, có tiệm vàng, tiệm trà sữa, cửa hàng thức ăn nhanh, chụp ảnh cưới... Cuối đường còn có một cái bảng rạp chiếu phim "vĩ đại", trên màn ảnh quảng cáo 3D lớn hiện lên đủ loại hình ảnh. Lối đi bộ còn có người thanh niên đội mũ lưỡi trai đang phát tờ rơi.
"Mọi người ơi, có mua nhà không?"
"Tham gia một tiết học bơi, yoga rèn luyện sức khỏe không?"
Những thứ này khiến Nhuế Nhất Hòa ngẩn ngơ trong phút chốc. Tuy là thành phố xa lạ, nhưng mọi thứ đều chân thật thế này. Nơi đây thật sự chỉ là một phó bản thôi sao, hay cô đã về lại với thế giới ở đời thực rồi? Khóe mắt Nhuế Nhất Hòa chuyển sang nhìn cậu Bạch có khuôn mặt trắng bệch ở bên cạnh, cô biết được mình vẫn còn ở trong phó bản. Cô hoàn hồn lại, thấy biểu cảm La Tư Di ở bên cạnh còn khoa trương hơn nữa. Hai tay người này dán vào cửa kính xe, khuôn mặt cũng sắp dán lên đó luôn rồi.
"Anh ơi, mấy thứ này nhìn chân thật quá!"
La Tư nguyên bảo cô ấy đừng nhìn nữa, dời đi sự chú ý của La Tư Di.
La Tư Di buồn bã ‘ừ’ một tiếng.
La Tư Nguyên trở nên căng thẳng, hỏi cô ấy có muốn uống một ly trà sữa không, cạnh đó có một quán trà sữa trông rất tuyệt, cô ấy muốn uống thì anh ta mua cho.
La Tư Di nói muốn uống.
Một người chơi mất hứng bảo: "Các người không nên lãng phí thời gian. Đang làm nhiệm vụ, anh cho là đang đưa trẻ con đi chơi hả?"
La Tư Nguyên kiên trì muốn đỗ xe rồi ra ngoài mua trà sữa: "Tin tôi đi, các người không muốn biết lúc em gái tôi không vui thì sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
La Tư Di kéo tay anh trai: "Thôi đi, không sao đâu. Em có thể điều khiển tâm trạng của mình."
Sau khi xe rời khỏi con đường dành riêng cho người đi bộ, La Tư Di vẫn còn lưu luyến nhìn dãy phố đã lùi lại phía sau xe.
Nhuế Nhất Hòa ngồi trên xe, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ: ‘Hẳn chiếc xe này rất đắt, đệm ngồi cực kỳ mềm mại’.
Cô căng lưng thẳng ra, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, trong đầu cô hiện ra một suy nghĩ muốn nghỉ ngơi cho thật khỏe một phen. Bây giờ họ đang trên đường đến nhà Annie, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, vậy có một chút...
Đợi đã, thứ đang vươn ra từ sau lưng ghế dựa là cái gì? Ơ, hình như là một cái tay đã bị thối rữa.
Ma nữ lại tới nữa rồi? Hình như mục tiêu lần này là tay sai nhỏ.
Không sao đâu… Muốn xem như có sao cũng không được. Muốn làm gì thì làm đi! Cô chỉ muốn ngồi không muốn nhúc nhích.
Đúng lúc này, tay sai nhỏ bị cái chết của đồng bọn hành hạ đến gần như phát điên ở đối diện ngáp một cái. Nhuế Nhất Hòa bị tiếng ngáp của cậu ta phát ra đánh thức, đồng thời phát hiện ra sự bất an và sợ hãi đã biến mất khỏi khuôn mặt cậu ta.
Chuyện này không phù hợp!
Cô lại nhìn Đan Tiểu Dã, mắt người này đang đờ đẫn, thất thần.
Tình trạng của những người khác cũng kém đi chút ít. Nếu không phải không gian trong xe có hạn, sợ rằng toàn xe sẽ biểu diễn một vở bi kịch luôn.
La Tư Nguyên lấy một viên kẹo đưa cho em gái: "Chúng ta nói chuyện nhé?"
"Được."
Ánh mắt La Tư Di đảo qua mọi người bên trong xe. Cô ấy biết, nếu không xốc lại tinh thần, ngay cả tài xế cũng sẽ lười lái xe tiếp. Mười một người chơi không chết trên tay của Boss phó bản, mà lại chết trong tai nạn xe. Vậy quá là buồn cười rồi!
Hai anh em bắt đầu nói chuyện với nhau câu được câu không. Nhuế Nhất Hòa phát hiện chẳng mấy chốc mình đã thoát khỏi trạng thái không sẵn lòng, không muốn làm gì cả, chỉ mong nằm dài mới nãy.
Những người khác trên xe lại hoàn toàn không ý thức được mới nãy bản thân đã bị ảnh hưởng.
Nhuế Nhất Hòa lại nhìn sang chỗ tựa lưng của ghế ngồi đối diện, cô phát hiện ra đã không còn thấy bàn tay đen thối rữa nữa.
So với ma nữ mới xuất hiện một lần nữa kia, cô lại tò mò tình huống mới nãy là sao hơn. Cái loại trạng thái lười biếng không muốn trở mình kia là do La Tư Di tạo thành à? Tâm trạng người này xuống dốc sẽ ảnh hưởng tới người bên cạnh, người duy nhất không chịu ảnh hưởng là anh trai của cô ấy.
Là một người chơi, Nhuế Nhất Hòa hiểu rất rõ tâm trạng của La Tư Di. Cho dù là ai đi nữa, chứng kiến đường phố phồn hoa cũng không kìm được mà nhớ tới nhân gian giới. Bản thân lại đang ở trong một phó bản trăn trở muốn sống, chỉ khi tích được đủ điểm thưởng mới có thể trở về nhân gian. Dù cho họ không còn người thân ở nhân gian đi nữa thì cũng có một cuộc sống ổn định mà Linh Giới không thể có.
Lúc xe chạy càng ngày càng xa, Nhuế Nhất Hòa cũng thấy chán nản, nhưng trạng thái đó rất nhẹ.
Không lâu sau họ đã đến được nhà Annie, cô ta thuê một căn nhà trọ nhỏ ở một mình, trên cửa đang dán giấy niêm phong.
Một người chơi mở khóa cửa bước vào.
Nhuế Nhất Hòa đứng ở cửa, đợi mọi người vào hết thì mới đi vào. Mười mấy người đi vào căn nhà trọ nho nhỏ, cảm giác chen chúc có thể khiến căn trọ nổ tung.
"Anh bỏ cái gì vào trong quần áo đấy?"
Bỗng nhiên, một người chơi nữ giữ tay của một người chơi bên cạnh lại.
Đan Tiểu Dã nói nhỏ: "Chúng ta một chiếc xe, anh em nhà họ La hai xe, bảy người chơi khác không có xe. Hai nữ một nam đi chung, ba người một chiếc xe, còn có bốn người đàn ông một chiếc xe. Về phía ba nhóm người là xe của phe phái nào, em không nghe ngóng được."
Sự cảnh giác của người chơi lâu năm mạnh hơn người chơi mới rất nhiều, không có cách nào liên kết, cũng không có quá nhiều người nhắm tới mục đích liên minh.
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy Đan Tiểu Dã từ một bệnh nhân mắc chứng ám ảnh sợ xã hội cấp độ nhẹ mà có thể hăng hái, chủ động đi giao lưu với người khác là đã tuyệt lắm rồi.
Đan Tiểu Dã được khen mà có hơi muốn khóc: "Cũng không còn cách nào khác, là vì sống sót cả thôi."
Người chơi muốn giấu đồ bị buộc dốc ngược túi, lấy ra một cái gương trang điểm hình tròn khảm xà cừ màu đỏ.
Người chơi nữ kia lấy đồ lại bèn kinh ngạc ‘ồ’ một tiếng: "Chẳng trách anh muốn giấu nó, thì ra là một vật phẩm thần kỳ."
Trên thực tế là cậu Bạch và tay sai nhỏ không dám vào của, hai người đứng trong hành lang, hơn nữa còn là vây quanh người Nhuế Nhất Hòa. Không biết vì sao bọn họ cảm thấy, việc đi bên cạnh người phụ nữ này khiến người đang sợ hãi rất có cảm giác an toàn. Tay sai nhỏ nhìn thấy gương trang điểm thì ngạc nhiên bảo: "Cái này... Hình như tôi đã thấy ở nơi nào đó rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.