Nhuế Nhất Hòa thấy rõ mặt của La Lệ thì cảm thấy không biết nên nói gì cho phải, đối phương che kín mồm miệng cô ta, chỉ lộ ra một đôi mắt. Rốt cuộc là chán ghét mùi máu tươi trên người cô nhường nào! Trong thoáng chốc, cô bỗng ý thức được một chỗ không thích hợp. La Lệ không hề mắc chứng sợ máu, khi xé rách miệng Nghiêm Tuấn và gϊếŧ chết nhạc sĩ cũng làm cho máu văng tung tóe khắp nơi. Sao miệng vết thương nhỏ xíu chỉ chảy chút máu như vậy có thể gây ra phản ứng lớn thế được? Chẳng lẽ máu cô có gì đặc biệt? Liệu chuyện này có liên quan đến mắt trái kỳ lạ của cô không? Đầu óc Nhuế Nhất Hòa nhanh chóng tự hỏi, phản ứng cũng không chậm chút nào. Cô thoáng nghiêng người về phía trước, hoàn mỹ chuyển hướng ngay trong ngách hẹp, đồng thời chân phải đá mạnh ra sau. La Lệ cố kỵ đàn tế nên không thể lập tức phản xạ đối kháng. Như vậy lập tức đã kéo giãn khoảng cách hai người, cũng cho cô có một cơ hội chạy thoát. Trong lúc bay nhanh về phía trước, cô cũng nhớ lại cảm giác dưới chân vừa rồi... hình như đá trúng phần bụng mềm mại của La Lệ thì phải. "Tao chắc chắn phải gϊếŧ mày! Băm mày thành ngàn mảnh, ném xuống biển cho cá ăn." À há, đúng là tranh thủ được chút thời gian, đồng thời cũng chọc giận La Lệ. Mồ hôi Nhuế Nhất Hòa chảy dài hai bên má, tự mua vui trong khổ mà yên lặng tặng thêm cho đại Boss La Lệ một vầng sáng cuồng nộ trên đầu. Vừa nghĩ đến đây thì cơ thể hơi mất sức cũng lại tràn đầy lực lượng. Ánh sáng trên vòng cổ bảo thạch đã biến mất, chứng minh cô đã cách La Lệ khá xa rồi. Quả nhiên, trong con ngõ nhỏ hẹp như vậy, dù tứ chi La Lệ biến thành dài nhỏ như compa cũng vô dụng. Huỵch! Đầu Nhuế Nhất Hòa đụng phải tấm gỗ cứng rắn. Là lối ra! Rốt cuộc đến lối ra rồi. Nhuế Nhất Hòa dùng sức đẩy mạnh, khung tranh không mảy may xê dịch. Không hay rồi, vì đề phòng có người từ lối đi bí mật đi ra gây hại tới người chơi nên hôm qua trước khi ngủ chị Kỷ đã dẫn người đóng đinh lại toàn bộ khung tranh tầng một và tầng hai rồi. Nhuế Nhất Hòa biết sức lực của mình không thể đập vỡ khung tranh này, nhưng cô cũng chỉ có thể liên tục gõ đập. Chẳng may bên ngoài có người thì sao? Nếu La Lệ đuổi kịp thì cô đập nát đàn tro cốt là được rồi. Đây chắc chắn không phải kết quả La Lệ muốn. Dù cô có chết cũng không muốn cô La sống thảnh thơi. Trong bóng đêm, ánh sáng màu xanh lại chiếu sáng lối đi nhỏ hẹp, hai chiếc vòng cổ cách nhau quá gần sẽ sáng lên, nhất định phải có đàn tro cốt ở đây. Khi cả ba người cách nhau càng gần thì ánh sáng sẽ càng sáng. Bây giờ vầng sáng ngày càng chói rồi. "Cứu với!" "Cứu với!" Dưới sự va chạm của Nhuế Nhất Hòa, khung ảnh dường như hơi buông lỏng. Nhưng La Lệ đã gần ngay trước mắt rồi. Cô ta vươn cánh tay vừa dài vừa lớn, móng tay sắc nhọn nhắm thẳng tới đầu cô... Chết tiệt! Cô biết mình không tránh được, bàn tay này một giây nữa sẽ đâm thẳng từ giữa mày đến trong đầu cô, cô không có đường sống. Đang lúc Nhuế Nhất Hòa muốn giơ đàn tro cốt đập vào vách tường thì tấm ván gỗ dựa sau lưng chợt nghiêng ra, móng tay đỏ au sượt qua hai má cô, cảm giác mất cân bằng làm cô vô thức hất tay. Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy hai bên nách cô, vững vàng nâng cô lên, sau đó nhẹ nhàng thả xuống mặt đất. Nhuế Nhất Hòa quay đầu, thấy anh quản gia nghiêm gương mặt xinh đẹp của mình, lạnh lùng thản nhiên nói: "Quý khách, cẩn thận một chút..." Cô đang định nói cảm ơn, không cần lo lắng thì lại nghe được đối phương nói nốt câu phía sau: "... Xin đừng làm rơi bình đựng tro cốt." Nhuế Nhất Hòa quật cường quay đầu trở lại, thấy La Lệ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. "..." Này thì không quật cường được nữa rồi. Nhuế Nhất Hòa thành khẩn nói: "Cảm ơn." Sau đó nhét thẳng bình tro cốt vào tay anh quản gia, trốn ra sau lưng anh ta. "Ơn cứu mạng không biết báo đáp sao cho phải. Anh muốn cái này đúng không? Tặng anh! Tặng anh đấy!" Anh quản gia: "..." Nhuế Nhất Hòa: "Không cần cảm ơn, xin đừng khách sáo!" Anh quản gia: "..." La Lệ: "... Anh tránh ra, tôi phải gϊếŧ cô ta." Anh quản gia bày dáng vẻ không kiên nhẫn muốn tránh ra, mặc cho hai người tự giải quyết ân oán cá nhân. Nhưng cuối cùng vẫn vươn tay ngăn La Lệ lại, không vui nói: "Thưa cô, đây là tầng hai." La Lệ nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, cơn cuồng nộ dần yếu bớt, cuối cùng tứ chi vừa dài vừa nhọn như compa của cô ta khôi phục trạng thái bình thường. Cô ta sửa sang lại trang phục phức tạp của mình, chân trần rời khỏi. Nhuế Nhất Hòa vừa vươn tay lấy bình tro cốt vừa nói: "Anh quá đỉnh! Còn mạnh hơn cô ta nữa." Cô La rõ ràng có kiêng kị sứ giả dẫn đường. Anh quản gia: "Ha!" Nhuế Nhất Hòa cười tủm tỉm nói: "Anh ới, có thể trả bình tro cốt cho tôi rồi." Anh quản gia trợn mắt trừng cô một cái, bày ra vẻ mặt cô đang nằm mơ đấy à. Sau đó anh ta cao giọng nói: "Cô La, cô quên cầm đồ của mình này." Lời còn chưa dứt, cô La mà Nhuế Nhất Hòa cho rằng đã rời đi xuất hiện ở cửa. Thì ra cô ta chỉ tránh sau cửa thôi, vốn chưa từng rời đi. Cô La cầm lại bình tro cốt thì rốt cuộc lộ ra nụ cười, ánh mắt lạnh băng đảo qua mặt Nhuế Nhất Hòa, nói với anh quản gia: "Đám cưới ngày kia của tôi chuyển dời đến trưa mai." Nói xong cũng không cho người ta cơ hội từ chối, xoay người rời đi. "Thật phiền!" Anh quản gia nhặt trượng văn minh trên đất lên, cảnh cáo Nhuế Nhất Hòa: "Không có lần sau." "Tôi nhất định rút bài học, sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thế nữa." "Cô là con gái, sao mặt còn dày hơn cả tường pháo đài thế?" Anh quản gia rất câm nín. "Cô nghe hiểu ý tôi đúng không? Hành vi lôi tôi ra làm lá chắn không được có lần thứ hai." Nhuế Nhất Hòa gật đầu như giã tỏi, miệng còn "vâng, vâng" liên tục. Anh quản gia thấy cô như vậy thì cơn tức xông thẳng lên ót. Rõ ràng cô gái này không để trong lòng chút nào. Điển hình của tích cực nhận sai, chết không hối cải. Anh ấy chỉ có thể bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi: "Nếu còn lần sau thì kết cục của cô còn thảm hơn trăm lần so với việc bị cô La đuổi kịp đấy." Nhuế Nhất Hòa đi theo anh. Anh quản gia: "Cô làm gì đấy?" Nhuế Nhất Hòa: "Cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên. Tôi sợ cô La mai phục tôi, đi theo anh an toàn hơn." Anh quản gia nghẹn nghẹn, phát hiện lời cảnh cáo vừa rồi hoàn toàn vô dụng, còn chẳng có tác dụng nổi một phút đồng hồ. Cô gái này rõ ràng là một tên lưu manh, một hạt đậu đồng*. Chỉ đành bỏ qua ý định tiếp tục uy hiếp. *Trích từ: Tôi là một hạt đậu đồng cứng rắn vô song, chưng không nát, luộc không chín, đập không vỡ, rang không nổ. "Cô... tập hợp toàn bộ người còn sống xuống sảnh tầng một cho tôi. Tôi có chuyện cần tuyên bố." Nhuế Nhất Hòa có thể cảm nhận rõ ràng sức nhẫn nại của quý ông này đã đến cực hạn rồi, ngoan ngoãn gật đầu. Dù sao cũng ra khỏi phòng rồi, cầu thang ở ngay trước mắt... cho dù cô La còn chưa từ bỏ cũng không có chỗ núp. Mọi người chơi đều đứng ngoài lâu đài. Đan Tiểu Dã thấy Nhuế Nhất Hòa thì mừng phát khóc, lặp đi lặp lại câu "Chị không sao là tốt rồi" đến bảy, tám lần không dừng lại được. Sếp Nhuế cứ bặt vô ấm tín, chân cậu ta sắp mềm nhũn đến nơi. Nhuế Nhất Hòa đếm một vòng, bên cô có tổng cộng bảy người. "Tiểu Viên đâu?" Chị Kỷ vuốt gương mặt tái nhợt không chút màu máu của mình, thản nhiên nói: "Chết rồi." Nhuế Nhất Hòa nhớ rõ khi ấy người chơi bị cô La chặn lại cùng mình cũng chỉ có Nghiêm Tuấn và một người chơi nam, nào có Tiểu Viên chứ? Tiểu Viên phải an toàn xuống dưới tầng mới đúng. Cho dù Nghiêm Tuấn và người chơi nam kia thì sau khi cô hấp dẫn toàn bộ sự thù hận của La Lệ thì cũng đều sống sót mới phải. Vẫn là Đan Tiểu Dã nói cho cô chuyện là thế nào. Chị Kỷ ẫn người chạy xuống dưới, sợ bị cô La đuổi theo nên kiến nghị chạy về mặt cỏ đằng sau. Có ngài Raymond tại đó, chắc chắn cô La không nguyện ý lộ ra gương mặt thật trước chồng chưa cưới của mình. Hơn nữa nghe đâu ngài Raymond bị nữ quỷ nhập, nếu cô La không thèm để ý đến chồng chưa cưới thì có lẽ nữ quỷ kia cũng có thể ngăn cô ta lại. Tất cả mọi người đều cảm thấy ý kiến này rất tốt. Ngài Raymond đứng thẳng tắp trên tháp chuông không động đậy, tựa như một khúc gỗ vậy. Ai biết anh ta chợt che miệng, yêu kiều cười rộ lên, chỉ vào Tiểu Viên nói "Trên người cô có mùi vị tôi thích..." Sau đó tròng mắt anh ta quay tít trong hốc mắt, gương mặt sưng phù lên, chảy ra nước mủ màu vàng nhợt. Lần nữa há miệng là phát ra giọng nữ lanh lảnh. "Cô là đồng bọn với Lệ Lệ! Cô động vào tro cốt của tôi!" Vừa dứt lời, Tiểu Viên yếu đuối ngã quỵ trên mặt đất, dáng vẻ như người chết đuối, tứ chi khua khoắng loạn xạ, há miệng ho sặc không ngừng. Chị Kỷ thừ dùng đao Thiên Luân chém chặt quanh thân Tiểu Viên, cô ấy từng dùng biện pháp tương tự cứu được một đồng đội, thậm chí còn chém vài đao sát ngay bên cạnh mặt Tiểu Viên, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Không lâu sau, Tiểu Viên không nhúc nhích nữa, sau đó trên người cô ấy tràn ra rất nhiều nước tanh tưởi. Nhuế Nhất Hòa nghe xong cũng hiểu được lý do Tiểu Viên chết. Cô ấy không giấu chuyện tìm được bình tro cốt trong phòng cô La. Nghiêm Tuấn khó hiểu hỏi, ngoại trừ Tiểu Viên ra, người vào phòng còn có Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã nữa cơ mà. Lúc ấy Nhuế Nhất Hòa không ở đây, nhưng Đan Tiểu Dã cũng ở... mà cậu ta không sao cả. Nhuế Nhất Hòa: "Bởi vì nữ quỷ không chấp nhận được cô ấy và cô La là một người." Nghe Nhuế Nhất Hòa nói bọn họ không cung phụng hoa hồng, chị Kỷ chỉ có thể cảm thán gan mấy người này thật lớn. Nhuế Nhất Hòa: "Chỉ có lời của sứ giả dẫn đường là tuyệt đối chân thật, ngoài ra thì bất luận kẻ nào trong phó bản cũng có thể nói dối đúng không!" "Nói thì đúng là như thế..." Nhưng lúc ấy nào có manh mối gì đâu, cô La lại bày ra vẻ dịu dàng vô hại, mọi người tin lời cô ta là bình thường. Hơn nữa, cô La rõ ràng là NPC quan trọng trong nội dung mới phải. Vạn nhất chỉ có thể làm theo cô ta mới biến đám cưới thành đám tang được thì sao? Cho dù đạt được nhiều manh mối như Nhuế Nhất Hòa, chị Kỷ cũng không thể làm ra lựa chọn như cô. Chị Kỷ: "Các em là newbie thật à?" Nhuế Nhất Hòa gật đầu. Đan Tiểu Dã âm thầm nghĩ trong lòng... "Sao câu hỏi tu từ này của chị phải thêm chữ "các" vào làm gì? Cậu thẹn không dám nhận." Về tới đại sảnh, anh quản gia đã chuẩn bị xong bữa trưa ngon lành. Lần này anh ấy không hề làm người buồn nôn, chuyển địa điểm ăn cơm ra phòng khách. Giữa một bàn dài toàn bánh mì khô cứng, một hàng bánh quy bơ nhỏ được đặt ngay ngắn trước mặt Nhuế Nhất Hòa. Nhuế Nhất Hòa vừa ngồi xuống đã muốn nói "xin một tách trà." Cô thích nhất ăn bánh ngọt với trà. Mà còn chưa nói xong, quản gia đã bưng một cốc sữa lên. Nhuế Nhất Hòa biết có đòi trà anh quản gia cũng không cho nên đành phải uống sữa. "Đám cưới dời tới trưa mai." Anh quản gia nói: "Độ khó của phó bản tăng từ cấp D thành cấp C. Tôi có thể cung cấp thêm manh mối cho mọi người." Một người chơi nam phỉ nhổ: "Thêm manh mối cái gì... rõ ràng lúc trước có cho manh mối nào đâu." Đón người ta vào rồi ném lên mặt cỏ là xong việc, chưa bao giờ thấy sứ giả dẫn đường qua loa có lệ cỡ này. "Nếu các vị là đồ bỏ còn chẳng có khả năng cậy được tin tức gì từ miệng tân thủ thì sao tôi phải lãng phí thời gian lặp lại lời đã nói chứ." Anh quản gia không chút biểu cảm nhìn người chơi nam kia một cái, khiến anh ta sợ đến mức đối phương muốn giấu đầu vào trong ngực. Chị Kỷ: "Sứ giả dẫn... không, anh quản gia này, anh nói tiếp đi." Anh quản gia lắc đầu ý bảo không vội: "Chờ mọi người ăn xong bữa trưa lại nói. Ăn nhiều một chút, chưa chắc còn có thể ăn tiếp bữa tối đâu." Nói câu nào khiếp vía câu ấy. Người chơi nam lạnh cả người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]