Vương Tử Huyên nằm trong lòng anh ngủ một giấc đến mười hai giờ, lúc cô tỉnh dậy cũng là lúc anh dịch xong sắp tài liệu kia. 
Anh nhìn bộ dáng lúc ngủ dậy của cô liền phì cười, Nam Cung Hạo Thiên đưa tay vuốt tóc rối của cô nói 
- Đã tỉnh?! Có đói không? 
- Ừm. 
Vương Tử Huyên tay dụi dụi mắt gật đầu. Aizzz, không biết cô đến đây làm việc hay đến đây để ngủ nhỉ?! 
- Anh dẫn em đi ăn. 
- Không muốn đi. 
Vương Tử Huyên chu môi mè nheo với anh. 
- Được, không đi. Vậy anh gọi người đem đồ ăn tới? 
Thấy cô gật đầu anh liền lấy điện thoại gọi thức ăn. 
Sau khi cả hai ăn trưa xong cũng đã 1h, Vương Tử Huyên đứng lên nói 
- Lát nữa 1h30" anh có cuộc họp, em đi chuẩn bị tài liệu. 
- Được. 
Cô rời khỏi lòng anh định đi ra ngoài thì bị anh kéo lại, Vương Tử Huyên nhìn anh thắc mắc 
- Làm sao vậy? 
- Em cứ như thế mà đi sao? 
- Phải, chứ anh muốn sao? 
Cô gật đầu, anh nhíu mày không hài lòng về câu trả lời của cô. Nam Cung Hạo Thiên đứng dậy cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng 
- Bảo bối, em thật vô tâm đó. 
- A, em...em đi làm việc. 
Cô đỏ mặt, sau đó chạy trối chết ra ngoài, anh nhìn thấy chỉ biết cười trừ. 
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, Vương Tử Huyên đã bị La Kì Kì mắng xối xả 
- Cô đi đâu từ nãy đến giờ? Có phải trốn việc hay không? Nếu không có khả năng thì từ chức đi... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-cung-chieu-tong-tai-mat-lanh-cuc-sung-vo-yeu/540958/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.