Anh ngồi xuống bàn ăn mà chẳng nuốt vào. Anh lạnh lùng hỏi quản gia 
- Cô ấy ăn cơm chưa? 
- Vẫn chưa ạ? 
Nghe quản gia nói, anh tức giận đập đũa xuống bàn 
- Em đang thách thức tính nhẫn nại của tôi sao? 
Nam Cung Hạo Thiên đi đến đập cửa phòng ngủ, lớn tiếng nói 
- Em ra đây cho tôi. 
-... 
- Vương Tử Huyên. 
-... 
- Em mà không ra tôi sẽ phá cửa, lúc đó em đừng trách tôi độc ác. 
-... 
Vẫn im lặng, không một tiếng trả lời. Trong lòng anh dấng lên tia lo lắng, anh lấy chân đạp mạnh cánh cửa. Lực lớn đến nỗi cánh cửa sắp bay ra ngoài, anh nhìn cô đang nằm trong chăn mới thở phào nhẹ nhõm. Anh đi lại lây nhẹ cô 
- Em mau ra ngoài ăn tối cho tôi. 
Vương Tử Huyên hai mắt nặng trĩu nhìn anh, nói với giọng mệt mỏi 
- Không đói, anh ra ngoài đi. Tôi muốn nghỉ ngơi. 
- Nghỉ ngơi? Cả ngày em nghỉ ngơi còn chưa đủ? 
- Thật phiền, không phải mai anh đi công tác? Sao không ngủ rồi đi, quan tâm tôi làm gì? 
- Em... 
- khụ...khụ... 
Anh chưa nói xong thì bị tiếng ho của cô cắt đứt, anh nhanh chóng đưa tay sờ lên trán của cô 
- Sao lại nóng như vậy? Em bị sốt? 
-.... 
Cô không trả lời, quay đầu đi tránh bàn tay đang đặt lên trán cô. Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô thở dài nói 
- Anh đưa em đến bệnh viện. 
- Không...khụ...khụ...cần. 
- Em đừng có bướng nữa được không? 
- Tôi cứ bướng đó, anh làm gì tôi? 
Anh không trả lời cô, rút điện thoại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-cung-chieu-tong-tai-mat-lanh-cuc-sung-vo-yeu/540949/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.