Từ ngày Mạc Tử Bắc rời đi cũng đã một tháng, anh cũng chưa quay lại thăm bé. Trong những ngày tháng đó bé cứ lao đầu vào học võ và bắn súng, cứ học và học (không giống đứa bé 5 tuổi tẹo nào) 
Và hôm nay, ngày sinh nhật lên sáu của bé. Bé mong anh đến nhưng vẫn không thấy anh cũng tại giờ phút này bé mong có anh bên cạnh để an ủi. 
Gia đình bé bị người ta sát hại, bé bây giờ không còn người thân. Nên bây giờ bé sống nhà dì, dì không thương bé. Chỉ suốt ngày la mắng đánh đập bé, ở với dì được vài tháng cũng bị đưa vào cô nhi viện. Ở đó bé không nói chuyện hay cười đùa. Viện trưởng đưa bác sĩ đến khám cho Vương Tử Huyên, ông bảo do cú sốc lớn đánh vào tâm trí bé nên bé bị mắc bệnh trầm cảm. 
Cuộc sống của Vương Tử Huyên cứ tẻ nhạt và trôi qua. Ngày ngày bé tự nhốt mình trong phòng, ban đêm thì ngồi cạnh cửa sổ rơi nước mắt, nhìn rất thương tâm. 
Nửa năm sau 
Khi Vương Tử Huyên đang đờ đẫn ngồi trên xích đu nhìn trên bầu trời thì một bóng dáng đi đến, không phải viện trưởng mà là một cậu con trai. 
Anh đau lòng nhìn bé, Mạc Tử Bắc đi lại ngồi trước mặt bé. Vương Tử Huyên nhìn anh không chớp mắt, nhưng một câu bé cũng không nói ra. Mạc Tử Bắc đưa tay lên định vuốt tóc bé thì bị bé tránh né, anh cũng không trách bé. Mạc Tử Bắc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Tử Huyên, anh nhìn vào khuôn mặt vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-cung-chieu-tong-tai-mat-lanh-cuc-sung-vo-yeu/540932/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.