Nam Cung Hạo Thiên về phòng tắm rửa xong, anh mệt mỏi nằm lên giường. Anh cảm thấy thật trống trải, anh nghiêng đầu nhìn qua chỗ nằm bên cạnh
- Huyên, anh sai rồi. Trở về được không em?
- Huyên, anh nhớ em!
Nam Cung Hạo Thiên nhắm mắt nhớ đến lời nói của ba anh lúc ở thư phòng. Anh sai thật rồi, anh không nên để quá khứ ảnh hưởng đến tương lai. Quá khứ hãy cứ là quá khứ, tại sao anh lại chấp mê bất ngộ như vậy? Bây giờ đánh mất rồi anh mới biết, hình bóng cô đã đi sâu vào tim anh, thiếu cô anh thấy cô đơn biết chừng nào.
- Huyên, anh yêu em.
Nam Cung Hạo Thiên mơ hồ gọi tên cô, anh bất đầu chìm vào giấc ngủ. Nhưng vẫn không ngừng gọi tên cô, Nam Cung Nguyệt ở ngoài phòng ngủ vì anh mà đau lòng.
Trời đã lạnh hơn, trăng lên cao trong căn phòng ngủ im ắng đến lạ thường bỗng có tiếng nói
- Huyên,...
Nam Cung Hạo Thiên tỉnh giấc, anh vừa thấy ác mộng. Anh nhìn thấy cô bị người ta đuổi giết mà anh chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.
Anh rời giường đi lại ban công nhìn lên bầu trời đầy sao mà thấy lòng lạnh đi. Nam Cung Hạo Thiên đứng được một lúc như sực nhớ điều gì đó, anh lại chỗ tủ lấy ra họp quà cô tặng anh hôm trước. Bên trong là cuốn nhật kí có cài mật khẩu. Và mật khẩu như cô nói là ngày sinh của anh...
....
Ngày X, tháng Y, năm Z
Hôm nay là ngày tôi gặp được nửa kia của mình. Anh ấy rất đẹp trai, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-cung-chieu-tong-tai-mat-lanh-cuc-sung-vo-yeu/540920/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.