"Aaaaa!" 
Lạc Tĩnh Nhi vừa tỉnh lại, việc đầu tiên làm là ôm đầu thét chói tai. 
Ký ức cửa nàng vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc bị Man tộc bắt được, bởi vì dung mạo xinh đẹp, không bị chúng cho một đao bay đầu, nhưng cảnh ngộ sau đó lại càng thêm thảm hại, nàng bị chúng bắt trở về, không ngừng qua tay nhiều tên, bị chúng tùy ý lăng nhục, sống không bằng chết. 
Đến cuối cùng, nàng bị tên thống lĩnh Man tộc bắt tới tay, lăng nhục đến mức hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. 
Vì vậy một giây ngay sau khi tỉnh lại, cho rằng bản thân vẫn còn đang ở trong tuyệt cảnh, ngoại trừ thét chói tai, nàng cũng không biết phải làm gì khác. 
Trình Hoài Tiềm cơ hồ bật dậy ngay trong nháy mắt, cảnh giác nhìn về phía đối diện, sau khi phát hiện là Lạc Tĩnh Nhi nháo ra động tĩnh, âm thầm thở nhẹ ra môt hơi, nhẹ giọng nhắc nhở một câu: 
"Đừng kêu nữa." 
Hạ Thụy Trạch cũng giật mình tỉnh dậy, giơ tay xem thử đồng hồ, đã hơn 11h trưa, cách thời gian bọn họ đặt báo thức còn hơn 20 phút, tỉnh lại lúc này cũng không có gì khác biệt. 
Cậu vò vò đầu, nhanh chóng mang đôi [ Ủng linh động ] màu xám sọc xanh vào chân, sau đó đứng dậy xoay xoay người. 
Khác với Hạ Thụy Trạch, tính khí lúc rời giường của Trình Hoài Tiềm vô cùng kém, Lạc Tĩnh Nhi vẫn không ngừng gào thét chẳng khác gì ma âm rót vào tai khiến anh cực kỳ mất kiên nhẫn, thuận tay cầm lấy cái ghế bên cạnh ném thẳng tới mép giường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-chi-tuyet-dia-au-hoang/456225/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.