Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66
Chương sau
HAMIstore. =*=*=*=*= "Bánh bao đây, bánh bao mới ra lò~vỏ mỏng nhân to, vừa ngon vừa rẻ đây ~" Hương thơm của bánh bao cùng âm thanh mời chào nồng nhiệt cùng lúc truyền đến, Hạ Thụy Trạch nhịn không được hít mũi hai cái, thầm nghĩ bánh bao hôm nay sao lại thơm như vậy a? "Hai bánh bao nhân thịt, hai nhân rau." Hạ Thụy Trạch theo thói quen chọn bữa sáng mình muốn, cúi đầu duỗi tay chuẩn bị lấy ra di động trong túi quần. "Của ngài đây khách quan, năm văn tiền, hoan nghênh lần sau lại đến!" Âm thanh của nhân viên cửa hàng ngoài ý muốn vừa nhiệt tình lại có chút thú vị. "Ha ha ha... Ha?" Hạ Thụy Trạch bị giọng điệu của người này chọc cười, cậu thường xuyên đến đây mua điểm tâm sáng, lần đầu tiên mới biết nhân viên cửa tiệm hài hước như vậy, còn chơi trò sắm vai? Hạ Thụy Trạch nhận lấy bánh bao, vừa ngẩng đầu lên chuẩn bị cười đáp, bản thân chỉ có taobao, không có năm văn tiền. Sau đó cậu không khỏi sững sờ tại chỗ, tiếng cười cũng đột nhiên im bặt. Chỉ thấy trước mặt căn bản không phải cửa hàng điểm tâm quen thuộc, mà là hai vợ chồng trung niên mặc trang phục cổ trang đang đứng sau lồng hấp nóng hổi, bận rộn lấy bánh bao cho khách, thu tiền. ??? Hạ Thụy Trạch sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đang đứng trên một con phố buôn bán tấp nập, kiến trúc bốn phía là kiểu nhà trệt dựng ngói, hiếm lắm mới có một tòa tiểu lâu nhưng lại được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ, căn bản không phải Thượng Hải của cậu. Càng quỷ dị chính là, người tới lui trên đường đều mặc cổ phục làm từ vải thô cùng vải lanh, đa phần sắc mặt đều xanh xao vàng vọt, hai mắt vô thần, hoàn toàn khác với vẻ hoa lệ tinh mĩ của Thượng Hải. Cậu đây là....xuyên qua? "Ai nha, tiểu hậu sinh, tiền của cậu đâu?" Thấy Hạ Thụy Trạch chậm chạp không trả tiền, lão bản không vui, lên tiếng nhắc nhở. Đồng thời dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Hạ Thụy Trạch, tiểu tử này tuy ăn mặc kỳ quái, nhưng lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là con cái của gia đình giàu có, chẳng lẽ còn muốn ăn chực? Hạ Thụy Trạch bị nhắc nhở, rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, theo bản năng muốn mở miệng xin lỗi, cũng trả lại bánh bao trong tay cho lão bản, đột nhiên dư quang khóe mắt chú ý tới, ngay phía sau bên tay phải của cậu, đứng một người chẳng khác gì mình, hoàn toàn không có chút hòa hợp nào với hoàn cảnh này. Hạ Thụy Trạch trước đó xoay người về bên trái xem xét, người này lại đứng trong điểm mù của cậu, nhưng đối phương rõ ràng đã sớm nhìn thấy Hạ Thụy Trạch, lúc này đang mặt đối mặt nhìn nhau. Khác với Hạ Thụy Trạch ăn mặc đơn giản áo sơ mi kẻ sọc cùng quần âu, nam nhân đối diện một thân tây trang thẳng tắp, cổ áo cùng cổ tay áo đều vô cùng tinh xảo, khí chất ưu nhã quý khí. Dáng người cao lớn, ngũ quan thâm thuý đang nhìn chằm chằm Hạ Thụy Trạch, trong ánh mắt tràn đầy dò xét. Thì ra không chỉ có mình cậu xuyên tới đây? Thời điểm Hạ Thụy Trạch cùng nam tây trang đang đánh giá lẫn nhau, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, hơi nóng tỏa ra từ lồng hấp bánh bao ngưng đọng lại giữa không trung, nguyên bản đường phố ồn ào náo nhiệt nháy mắt như bị tắt tiếng, động tác của mọi người xung quanh cũng đóng băng tại chỗ. Biến hóa duy nhất chính là vị trí ngay giữa Hạ Thụy Trạch cùng nam tây trang, xuất hiện khoảng trống giống như một tờ giấy trắng, hàng chữ màu đen hiện ra ở vị trí trung tâm. [ Những năm cuối Đại Hạ, Man tộc xâm lấn, núi sông vỡ vụn, dân chúng lầm than, sự sụp đổ bắt đầu từ Biên Lộc Thành.... Nhiệm vụ chủ tuyến: 1. Sinh tồn qua ba ngày. 2. Giết chết ba tên Man tộc. Nhiệm vụ hoàn thành: khen thưởng 1000 điểm sinh tồn. Nhiệm bụ thất bại: khấu trừ 500 điểm sinh tồn. Nhắc nhở đặc biệt: Tân thủ liên tiếp hai thế giới bị trừ âm điểm sinh tồn sẽ trực tiếp bị xóa bỏ!!! ] Cùng lúc đó, vị trí cổ tay truyền đến một trận rung động, hai người lúc này mới nhận ra không biết từ bao giờ trên cổ tay đã xuất hiện một chiếc đồng hồ, mặt đồng hồ rất lớn, phía trên hiển thị nội dung giống như tờ giấy trắng kia. Hàng chữ màu đen hấp dẫn tầm mắt của cả hai, "nhiệm vụ thất bại khấu trừ 500 điểm sinh tồn" còn được tô đỏ đậm, cho thấy tầm quan trong của nó. Bên dưới ký tự đỏ tươi, dòng "nhắc nhở đặc biệt" mặc dù cỡ chữ nhỏ hơn nhưng cảm giác tồn tại càng thêm mạnh mẽ vì hai chữ "xóa bỏ". Ai nha, thì ra không chỉ đơn giản là xuyên qua a! Hạ Thụy Trạch lập tức ý thức được điều gì đó, một cỗ cảm giác hoang đường không khỏi trào ra từ đáy lòng. Thế giới này quá chân thật, ý thức của cậu rõ ràng đến không giống như đang nằm mơ, càng loại trừ khả năng có người sẵn sàng trả giá cao để chỉnh một tiểu nhân vật như mình, từ đó những suy đoán khó tin nhất lại càng gần với sự thật.... Ngay lúc Hạ Thụy Trạch muốn nói chuyện cùng nam tây trang nhìn như đồng loại này, tầm mắt đột nhiên lướt qua đối phương nhìn về phía xa. Thời điểm hoàn cảnh xung quanh đều tĩnh lặng, mọi chuyển động đều trở nên phi thường rõ ràng. Hạ Thụy Trạch lúc này mới phát hiện, bên kia đường cách một đám người bất động, còn có hai thân ảnh rõ ràng đang mặc quần áo hiện đại. Đối phương là một nam một nữ, nữ nhân quay lưng về phía Hạ Thụy Trạch, chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc xoăn dài màu nâu, một thân đầm trắng phối với giày cao gót. Nam nhân còn lại mặc áo thun quần jean, một bộ tuổi trẻ dương quan, hẳn là sinh viên đại học, chỉ là biểu tình trên mặt lúc này như sắp khóc đến nơi, không có chút nhiệt huyết tuổi trẻ nào. Hai người này hình như có quen biết, nữ nhân dưới tâm trạng kinh hoảng không ngừng nắm chặt nắm đấm nện vào người nam nhân. Nam tây trang theo tầm mắt Hạ Thụy Trạch cũng nhìn về phía sau, phát hiện ra thêm hai "đồng bạn" khác, nếu đoán không nhầm, bọn họ đều là kẻ xui xẻo "bị xuyên qua". "Xin chào!" Nam tây trang quay đầu lại mỉm cười, trong tình cảnh này nhìn có vẻ ôn tồn lễ độ, anh tựa hồ muốn cùng Hạ Thụy Trạch nói gì đó, nhưng hình ảnh xung quanh đột nhiên khôi phục chuyển động, hết thảy một lần nữa lại trở nên sống động. Thanh âm ồn ào tràn ngập quanh tai, người đi đường cũng khôi phục hành động, lão bản trước mặt xòe tay muốn lấy tiền bánh bao của Hạ Thụy Trạch, sau khi phát hiện cậu chỉ lo sững người tại chỗ, vẻ tươi cười nhiệt tình trên mặt tức thì biến mất, trong ánh mắt tràn đầy dò xét. Nhưng lúc này Hạ Thuỵ Trạch lại nhận thấy mặt đất dưới chân có chút chấn động nhỏ, động đất? Cậu lập tức nhìn quanh bốn phía, phát hiện một mảnh đường phố vừa rồi còn tràn đầy náo nhiệt, giờ phút này trên mặt tất cả mọi người lại treo lên biểu tình hoảng sợ, ai nấy đều theo bản năng nhìn về con đường phía bắc ở cuối phố. Ngay cả vợ chồng lão bản trước mặt cũng bất chấp cùng Hạ Thụy Trạch dây dưa, biểu tình khủng hoảng nhìn về cuối phố, người vợ nắm chặt y phục của chồng mình, thân thể đã sớm nghiêng về phía sau, như thể sẵn sàng bỏ chạy bất kỳ lúc nào. Hạ Thụy Trạch cùng nam tây trang trong lòng thầm động, cũng theo mọi người nhìn về phía bắc, chỉ thấy ở đó có một tòa tường thành, nhưng lúc này cổng thành lại mở toang, hơn chục con ngựa không chút cố kỵ vọt thẳng vào. Người trên ngựa nhìn rất dã man, mặt mũi vẽ đầy những đường hoa văn màu đen, thậm chí trên đầu còn có sừng, trong miệng truyền ra tiếng cười bừa bãi, đang không ngừng phóng ngựa xuyên qua đám đông, đồng thời đại đao trong tay hung hăng chém xuống đám người hai bên. Tốc độ của chiến mã cực nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết của người bị thương vừa truyền đến, âm thanh vó ngựa cũng đã áp sát, vẻ mặt của người trên lưng ngựa càng trở nên rõ ràng. "Man tộc đến rồi!", "Man tộc giết người rồi!", "Nhanh chạy a!".... Bên tai truyền đến âm thanh hoảng sợ thét chói tai, đám người đào thoát tứ tán. Hạ Thụy Trạch trơ mắt nhìn những cánh tay cùng cẳng chân bị chém đứt hòa lẫn máu tươi vung vẩy giữa không trung, cho dù ý niệm trong đầu không ngừng nhắc nhở cậu "Nguy hiểm! Mau tránh!", nhưng thân thể lại không có cách nào làm ra phản ứng, chỉ biết ngốc lăng tại chỗ. "Cẩn thận!" Nam tây trang đột nhiên duỗi tay mạnh mẽ túm lấy Hạ Thụy Trạch, mang cậu từ giữa đường kéo đến bên cạnh, kịp thời né được chiến mã đang chạy như bay cùng đại đao trong tay Man tộc. Chỉ là, đây cũng không phải đã kết thúc. Chỉ thấy cửa thành lần nữa truyền đến âm thanh ầm ĩ, thì ra là đám Man tộc không cưỡi ngựa đuổi tới, vung đại đao về phía bá tánh đang ôm đầu chạy trốn. "Trốn đi!" Nam tây trang không kịp nhiều lời, đẩy Hạ Thụy Trạch vào ngõ nhỏ bên cạnh, bản thân thì chạy về một con ngõ khác, hai người tách ra khả năng sống sót sẽ cao hơn một chút. Hạ Thụy Trạch bị đẩy đến lảo đảo, nhưng thân thể rốt cuộc cũng phản ứng lại, cậu quay đầu nhìn thoáng qua thảm trạng ở phía xa, vội vàng chạy sâu vào ngõ, muốn tìm địa phương trốn trước rồi nói. Trong ngõ nhỏ có bốn hộ nhân gia, nhưng cửa nhà đều đã đóng chặt, Hạ Thụy Trạch thử gõ cửa, nhưng không có chút phản ứng nào, cậu chỉ có thể tiếp tục chạy sâu vào bên trong. Đáng tiếc vận khí không tốt lắm, chỗ này lại là một ngõ cụt, cậu phải trốn đến nơi nào đây? Hạ Thụy Trạch nhìn tường viện cao lớn trước mặt, căn bản không có cách nào để vượt qua, ngược lại ở trong góc đang chất một đống sọt. Ánh mắt Hạ Thụy Trạch sáng lên, vội vàng vọt tới đó, nhanh chóng chọn lấy một cái chui vào trong, sau đó lại lấy thêm một cái úp lên đầu. Bên trong sọt tràn đầy mùi hương gay mũi, nhưng thời điểm hiện tại cũng bất chấp nhiều như vậy, tìm được nơi ẩn nấp đã rất không tồi rồi. Cái sọt này nằm ngay vị trí trung gian, tương đối khuất tầm nhìn, phía trước còn có một đống sọt giúp che chắn, xuyên qua những lỗ nhỏ trên sọt có thể miễn cưỡng nhìn thấy tình hình trong hẻm nhỏ. Con hẻm này không phải thẳng tắp, mà có góc cua, Hạ Thụy Trạch chỉ có thể nhìn thấy chỗ ngoặt cách mình gần nhất, không thể nhìn tới tình huống của con phố buôn bán đằng trước. Nhưng cậu có thể nghe được tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc la từ xa truyền đến, cũng nghe được tiếng tim mình đang đập vô cùng khẩn trương. Hạ Thụy Trạch lúc này mới phát hiện trong tay vẫn đang gắt gao túm chặt gói giấy dầu đựng bánh bao, bánh bao vẫn còn nóng hầm hập, bởi vì một loạt biến cố cũng chỉ phát sinh trong vài phút. Hạ Thụy Trạch lấy di động từ trong túi ra, quả nhiên không có tín hiệu, cuộc gọi khẩn cấp cũng không thể thông, cậu đành đưa điện thoại về chế độ yên lặng, sau đó thử nghiên cứu đồng hồ đột nhiên xuất hiện trên cổ tay mình. Mặt đồng hồ rất lớn, là dạng màn hình cảm ứng, thao tác linh hoạt đơn giản. Phía trên màn hình hiển thị ba biểu tượng đang ở trạng thái sáng, phân biệt là [ cá nhân ], [ không gian ] cùng [ nhiệm vụ ]. Hạ Thụy Trạch nhấn vào tin tức cá nhân, chỉ thấy bên trong biểu thị: [ Họ tên: Hạ Thụy Trạch Giới tính: Nam. Tuổi: 25. Lực lượng: 1. Nhanh nhẹn: 1. Thể chất: 3. Tinh thần: 1,2. Sinh mệnh: 30 ]. Thân là nhà thiết kế trò chơi, những thuộc tính thế này cậu vô cùng quen thuộc, Hạ Thụy Trạch không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, đem bản thân biến thành nhân vật trong game, thật đúng là lần đầu tiên. Tin tức cá nhân không có gì hay, không có đối chiếu, Hạ Thụy Trạch cũng không biết số liệu của mình nằm ở trình độ gì. Cậu nhấn vào [ không gian ], giữa màn hình hiện ra một cái hộp màu trắng trống không, phía trên hộp viết "1". Hạ Thụy Trạch dường như có linh cảm, đưa tay phải đến gần đồng hồ, tâm niệm vừa động, điện thoại trong tay liền biến mất, biểu thị đã nằm trong hộp. Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, cậu xác định cái gọi là không gian này, có thể căn cứ theo ý niệm của mình thu lại cùng lấy ra vật phẩm. Đây cũng không phải tin tức khiến người khác vui vẻ, theo như hiểu biết nông cạn của Hạ Thụy Trạch, nền văn minh của cậu mà muốn khai phá thiết bị không gian, hoàn toàn chỉ dựa vào trí tưởng tượng. Nhưng cậu hiện tại là một "tân thủ" lại có thể dễ dàng nhận được một thiết bị không gian khoảng một mét khối. Tin tức trong [ nhiệm vụ ] không khác gì từng nhìn thấy trước đó, không đợi Hạ Thuỵ Trạch nghiên cứu thêm, tầm mắt thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài quan sát tình hình, bắt gặp một màn vô cùng kinh khủng. Nam sinh mặc áo thun quần jean trước đó đột ngột xuất hiện ở ngay chỗ ngoặt phía trước, đang chạy thục mạng vào sâu trong ngõ nhỏ. Trên mặt hắn tràn đầy nước mắt nước mũi, một bên cánh tay đã biến mất, máu tươi nhuộm đỏ áo thun màu trắng. Hạ Thụy Trạch theo bản năng muốn đứng dậy, giây tiếp theo, một cây đại đao hung hăng bổ tới ngay phía sau lưng nam sinh, trực tiếp chém thẳng vào đầu hắn, nháy mắt cả người nam sinh gục thẳng trên mặt đất, đầu lăn qua một bên, chết không nhắm mắt. Hạ Thụy Trạch cả người cương cứng tại chỗ, trơ mắt nhìn hai tên man tộc thân cao hai mét xuất hiện ở chỗ ngoặt, một kẻ trong đó đá nam sinh trên mặt đất qua một bên, sau đó cả hai cùng nhìn chằm chằm vào một cửa viện đang đóng chặt. Hai tên Man tộc căn bản không chú ý đến đống sọt ở trong góc, bọn chúng hợp sức tông mở cửa gỗ, vẻ mặt tươi cười dữ tợn vừa quát to vừa vọt vào trong sân. Hạ Thuỵ Trạch nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên cổ tay nam sinh, hai hàm răng cắn chặt. Bên trong tiểu viện truyền đến tiếng nữ nhân thét chói tai, ngay sau đó một vị phụ nhân nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, nhưng không tới hai bước đã bị tên Man tốc đuổi theo túm lấy, ngã nhào trên mặt đất. "Cứu mạng! Không cần! Cứu mạng a!......" Phụ nhân lớn tiếng kêu cứu, nhưng đáp lại nàng chỉ có nụ cười dâm đãng đê tiện của Man tộc. Tên Man tộc tuỳ tiện ném đại đao qua một bên, cúi xuống muốn thoát y phục trên người phụ nhân, một bàn tay dễ như trở áp chế sự phản kháng của nàng, vài cái đã đem y phục trên người nàng xé nát. Hạ Thụy Trạch trơ mắt nhìn phụ nhân bởi vì không ngừng kêu cứu bị Man tộc tát mạnh một cái, ngay lập tức không còn phát ra được chút âm thanh nào, lại nhìn về phía nam sinh đã chết trên mặt đất, cậu biết, nếu muốn sống sót, bản thân không thể tiếp tục lẩn trốn. Hạ Thụy Trạch tâm niệm vừa động, cái sọt trên đầu lập tức được thu vào trong không gian, cậu từ từ đứng lên, men theo góc tường tiến lại gần tên Man tộc, hoặc là nói, tiến lại gần thanh đại đao bị hắn ném trên mặt đất. Hạ Thuỵ Trạch mang giày thể thao, dưới tình huống cố ý khống chế, đi đường gần như không phát ra chút tiếng động nào, huống hồ toàn bộ lực chú ý của tên Man tộc đều ở trên người phụ nhân, không chút đề phòng Hạ Thuỵ Trạch đang từng bước đến gần. Phụ nhân đang giãy giụa ngược lại chú ý thấy Hạ Thuỵ Trạch, đôi mắt lập tức sáng lên, nàng cũng không ngu ngốc kêu cứu khiến Hạ Thuỵ Trạch bị bại lộ, mà là dùng hết sức giãy giụa, khiến tên Man tộc càng thêm đặt toàn lực chú ý lên người mình. Hạ Thụy Trạch dịch tới bên cạnh đại đao, thật cẩn thận nhặt lấy nó, giơ lên thật cao, căn răng một cái, hướng thẳng về phía cổ Man tộc dùng sức bổ xuống!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66
Chương sau