Chương trước
Chương sau
Hơn nữa Cao Hòa Hiên có thân phận là tay lão luyện, động vật hoang dã sẽ ít chủ động công kích hắn, vì vậy qua thời gian dài người này cũng không phát hiện ra điểm mấu chốt của thế giới nhiệm vụ, không biết dựa vào việc giết chết con mồi tuôn ra bảo rương để đạt được nhu cầu sinh tồn cơ bản, chỉ lo vùi đầu tìm loạn thức ăn nước uống căn bản không tồn tại.

Cao Hòa Hiên kỳ thật đã nằm ở chỗ này mấy tiếng đồng hồ, bản thân hắn vừa mệt vừa khát lại đi không nổi nữa, nhưng hắn phát hiện mình cũng không thực sự chết đi, dứt khoát liền nằm xuống để giảm bớt năng lượng tiêu hao.

Ngủ đến mơ mơ màng màng lại thanh tỉnh, trong hoảng hốt Cao Hoà Hiên tựa hồ nhìn thấy pháo hoa, lại mơ mơ hồ hồ ngủ một hồi, Cao Hoà Hiên đột nhiên nhớ ra mình cũng có pháo hoa có thể phóng ra cầu cứu, ôm theo thái độ thử một lần, lại vừa khéo thu hút sự chú ý của Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm.

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm thật sự hoài nghi, nếu bọn họ không chạy tới, Cao Hoà Hiên thân là thí luyện giả có kinh nghiệm sẽ tự mình kiệt sức mà chết.

Cái kết khiến người không nói nên lời này không chỉ Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm nghĩ tới, ngay cả bản thân Cao Hoà Hiên cũng nghĩ đến, tức khắc xấu hổ không thôi, hắn đỏ mặt cúi thấp đầu.

Nhưng tìm hết trong không gian cũng không có gì tốt để hồi báo hai người, chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải giết chết thật nhiều động vật hoang dã thu hoạch bảo rương cấp cho hai người.

"Cậu chuẩn bị làm gì tiếp theo?"

Trình Hoài Tiềm khó được một lần kiên nhẫn dò hòi.

Trong mắt Cao Hoà Hiên hiện lên một tia mê mang, cân nhắc một hồi, cẩn thận dò hỏi: "Tôi có thể đi theo hai người không?"

Sở dĩ dũng cảm đưa ra yêu cầu như vậy, thứ nhất là vì Cao Hoà Hiên hoài nghi thế giới nhiệm vụ này hoàn toàn bất lợi cho năng lực hắn phát huy, thứ hai, hắn muốn đi theo Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, thuận tiện báo đáp hai người.

"Nếu đã mang theo đám tân nhân do hắn bảo hộ, vậy nhặt thêm hắn về cũng không ngại nhiều."

Trình Hoài Tiềm không biết nghĩ tới cái gì, chủ động đề nghị. Hạ Thuỵ Trạch đương nhiên không có dị nghị.

Cao Hòa Hiên cảm kích vô cùng, chân thành nói một tiếng cảm tạ.

Tiếp theo liền thấy Trình Hoài Tiềm đem huyết ma ngưu thả ra, duỗi tay nhấc Cao Hoà Hiên trên đất đặt lên lưng huyết ma ngưu, anh cùng Hạ Thuỵ Trạch cưỡi ngựa đi trước, huyết ma ngưu chở Cao Hoà Hiên theo sát phía sau, cùng nhau hướng về phía doanh địa.

"Tôi hiện tại có chút tò mò địa hình của thế giới này, ban đầu mấy người chúng ta chọn phương hương khác nhau, nhưng đi hai ngày ngược lại hướng đến cùng một chỗ? Rốt cuộc là trùng hợp hay còn có nguyên nhân nào khác?"

Trình Hoài Tiềm điều khiển ngựa lại gần Hạ Thuỵ Trạch, nói ra nghi hoặc trong lòng.

Ngày hôm trước sáu vị thí luyện giả chia thành 4 tổ đi về 4 phương hướng khác nhau. Trình Hoài Tiềm tự nhận con đường bọn họ đi được không ngắn, vì sao khoảng cách với tổ của nữ viên chức cùng nam nhân xăm hình và Cao Hoà Hiên lại chỉ cách nhau một đoạn nhỏ?

"Tôi cảm thấy có lẽ chúng ta không phải đi theo một đường thẳng, hơn nữa tôi phát hiện ra một điểm, màu thổ nhưỡng ngày càng trở nên đậm hơn."

Hạ Thụy Trạch chỉ chỉ mặt đất, trước đó một ngày, thổ nhưỡng có màu vàng nhạt, đến hôm nay đã dần biến thành màu nâu nhạt, màu sắc thay đổi rất bình thản thong thả, Hạ Thuỵ Trạch thông qua năng lực không gian hồi tưởng tra xét mới phát hiện dị thường.

Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch sóng vai đi ở phía trước nói chuyện, Cao Hoà Hiên vui mừng không ai chú ý đến mình, nằm trên lưng huyết ma ngưu rất nhanh liền ngủ mất.

Trên đường trở về doanh địa, Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm gặp được đội ngũ của Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên đang nghênh diện mà đến.

Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên từ xa nhìn thấy hai người ngồi trên chiến mã, lập tức kích động chạy tới, vừa chạy vừa kêu:

"Đại lão! Đại lão! Cầu thu lưu!"

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm tiếp tục đi về phía trước, Cao Hoà Hiên cũng bị đánh thức, ngẩng đầu nhìn về phía đám người đang từ xa chạy đến.

"Thì ra là tiểu Cao huynh đệ cầu cứu? A? Tiểu Cao huynh đệ, đám tân nhân của cậu chết hết rồi sao?"

Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên chạy đến nhìn thấy Cao Hoà Hiên, lập tức ý thức được trước đó là hắn bắn pháo hoa cầu cứu.

Ngày đầu tiên hai người bọn họ đi trước một bước, không thấy Cao Hoà Hiên bỏ lại tân nhân một mình rời đi, lúc này mới kinh ngạc chỉ có một mình Cao Hoà Hiên được cứu, cho rằng đám tân nhân của hắn đều đã gặp chuyện, kinh hỷ bản thân không phải đội ngũ thảm nhất, trình độ mang đội của Cao Hoà Hiên rõ ràng không bằng bọn họ.



Cao Hòa Hiên hổ thẹn cúi đầu không nói gì.

Trình Hoài Tiềm vui vẻ thay hắn trả lời: "Người hắn mang mới chỉ chết một thôi, các người vẫn nên lo cho mình thì tốt hơn."

Tân nhân phía sau Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên chỉ còn lại 9 người, trong đó Từ Nhược Nhiên có 5, Thôi Phú có 4, Trình Hoài Tiềm tựa hồ có thể tưởng tượng đến tình cảnh bối rối buồn khổ của bọn họ một đường này.

Hạ Thụy Trạch thấy Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên đang xấu hổ không thôi, vội vàng đứng ra hoà hoãn: "Các người có chuyện gì sao?"

"Khụ khụ, Hạ lão đại, cậu xem hiện tại không phải sắp 9h rồi sao, vừa đến 9h trời liền tối đen, chúng tôi còn chưa biết đêm nay nên đi thế nào, liền nghĩ có thể cầu hai vị đại lão thu lưu một đêm hay không, chúng ta hai bên hỗ trợ lẫn nhau, chờ đến sáng mai sẽ tách ra, tuyệt đối không quấy rầy lâu."

Đề tài trở lại chính sự, Thôi Phú lập tức nghiêm túc.

Bọn họ cũng không có cách nào, vừa rồi Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm rời đi, Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên ngoài cảm khái một phen, đột nhiên nhớ tới trời sắp tối, so với việc một mình lên đường, không bằng hợp tác cùng đội ngũ của lão đại, có thể chiếu cố lẫn nhau, cũng đảm bảo an toàn hơn một chút.

"Chúng tôi tìm được một sơn động nghỉ ngơi, buổi tối không tính lên đường, nếu các người đồng ý thì có thể cùng tới đó."

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm liếc nhìn nhau, nhanh chóng trao đổi ý kiến, cũng không cự tuyệt.

"Có thể có thể có thể, đa tạ hai vị đại lão."

Tuy nghe hai vị đại lão không tính lên đường thì có chút kinh ngạc, nhưng Thôi Phú cũng không dám bắt bẻ, vội vàng gật đầu đáp ứng.

Vì vậy thời điểm Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm rởi khỏi doanh trại chỉ có hai người hai ngựa, nhưng lúc trở về lại dắt theo một đoàn người.

Bởi vì mang theo nhiều người nên lúc quay về tốn hơn 1 tiếng đồng hồ, tân nhân canh gác dưới chân núi lo lắng đứng ngồi không yên, liên tục nhón chân nghển cổ ngóng trông hai vị đội trưởng.

Chờ đoàn người Hạ Thuỵ Trạch đến gần chân núi, hai bên gặp nhau biểu tình đều có chút ngốc lăng.

Tân nhân đi theo Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm không nghĩ tới còn có cơ hội gặp lại những người khác, mà những người này nhìn qua tình trạng cũng không tốt lắm a, một đám người ngoại trừ hai mắt, từ trên xuống dưới toàn là đất, trong khoảng thời gian ngắn thật không phân rõ là ai.

Tân nhân đeo đồng hồ màu lục vốn là đi theo Cao Hoà Hiên nhìn hắn lúc này đang nằm sấp trên lưng huyết ma ngưu, trong lòng không khỏi trào lên cảm giác may mắn, may mắn lúc đó bọn họ lựa chọn lưu lại, nếu đi theo Cao Hoà Hiên nói không chừng hiện tại cũng chỉ dư lại 4-5 người.

Một bên khác, các tân nhân đi theo Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên nhìn đội ngũ đối diện, cảm thấy không thể tin vào mắt mình.

Tân nhân bên kia tuy không ít người y phục bẩn thỉu rách nát, nhưng mặt mũi lại sạch sẽ, có thể nhìn ra dáng vẻ con người, quan trọng nhất là, tinh thần tất cả mọi người đều rất phấn chấn, không phải dáng vẻ vừa đói vừa khát, sao bọn họ có thể ăn được trái cây?

Nội tâm tràn đầy nghi hoặc, nhưng bề ngoài các tân nhân đi theo Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên không nhịn được đứng thẳng thân mình, không muốn bị đem ra so sánh.

Trong khoảng thời gian ngắn ngoại trừ âm thanh Hạ Thuỵ Trạch lên tiếng giới thiệu, không còn âm thanh nào khác, trừ bỏ Cao Hoà Hiên đang trầm mặc, những người khác đều đang đánh giá lẫn nhau, không ngừng suy tính.

Đến lúc Hạ Thuỵ Trạch giới thiệu xong, bầu không khí hoàn toàn im lặng, Trình Hoài Tiềm đột nhiên hỏi:

"Tôi cảm thấy các người còn có thể chiến đấu thêm 1 giờ, các người cảm thấy thế nào?"

"Vâng!"

Trình Hoài Tiềm vừa dứt lời, 23 tân nhân liền đồng thanh hô lớn. Mặc dù có khách đến khiến cho bọn họ khiếp sợ, nhưng cũng không dám thất thần trước mặt Trình đại ma vương.

"Đi, dọn dẹp lại doanh địa một chút."

Trình Hoài Tiềm duỗi tay chụp lấy bả vai Hạ Thuỵ Trạch, một tay khác chỉ chỉ 6 tân nhân bị bài trừ bên ngoài.

6 người này tuy bị hai vị đội trưởng cự tuyệt, nhưng vẫn thành thật nghe theo mệnh lệnh không dám làm càn, chỉ sợ bị đuổi ra khỏi đội ngũ liền triệt để xong đời.

Hạ Thuỵ Trạch hiểu ý nhanh chóng để Ngốc Ngốc phóng thích tin tức tố.

Phân phó xong đám thủ hạ, Trình Hoài Tiềm quay đầu nói với Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên:

"Các người có thể đi theo 6 người bọn họ trở lại doanh địa nghỉ ngơi."

Thôi Phú mờ mịt nhìn Trình Hoài Tiềm, lại nhìn các tân nhân đang cầm theo vũ khí, giọng điệu khô khốc hỏi: "Hai vị đại lão còn chưa nghỉ ngơi sao?"

"Chuẩn bị kiếm chút đồ ăn khuya, trước sẽ không nghỉ ngơi."

Trình Hoài Tiềm thuận miệng trả lời, sau đó vẫy tay ý bảo bọn họ có thể đi rồi, bản thân thì đứng ở đầu trận địa, nhìn bóng tối phía xa tựa hồ đang chờ đợi gì đó.

Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên không dám nói thêm gì, mang theo đội ngũ của mình leo lên núi. Bất quá nhìn 6 tân nhân thuộc về Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm nhưng trong tay lại không mang theo vũ khí, Thôi Phú không khỏi nghi hoặc:

"Tiểu huynh đệ, đại lão đang đợi cái gì vậy?"

Một người trong đó trợn trắng mặt, lười biếng trả lời: "Đợi cái gì? Đợi bảo rương đó?"

"A? Vậy sao các người không đi?"

Loại chuyện tốt như vậy lại có người không đến tham gia, Từ Nhược Nhiên không tin hỏi lại.

Lần này cả 6 người đều trợn trắng mắt, vì sao không đi? Vì đội trưởng không mang theo a! Loại vấn đề này căn bản không muốn trả lời!

Không nhận được đáp án, Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên liếc nhìn nhau, đều thấy sự hoang mang trong mắt đối phương, bọn họ không khỏi thả chậm bước chân, vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, kết quả không bao lâu hai người liền nhìn thấy một màn kinh người.

Chỉ thấy mười mấy con liệp báo xuất hiện trong khu vực được đống lửa chiếu rọi, lao thẳng về phía các tân nhân.

"A!"



Từ Nhược Nhiên cùng đám tân nhân phía sau nhịn không được kinh hô, các tân nhân theo bản năng tránh phía sau Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên.

Thôi Phú vội vàng lên tiếng: "Chúng ta đi hỗ trợ!"

Không đợi Thôi Phú cất bước, tân nhân bên cạnh đã vội vàng kéo hắn lại, Thôi Phú nhìn qua, lại thấy đối phương không có chút khẩn trưởng nào chỉ có không kiên nhẫn nói:

"Đừng tuỳ tiện đi qua gây thêm phiền phức, nếu chọc cho Trình đội tức giận, tất cả mọi người đều sẽ bị mắng."

Đám gia hoả may mắn đó đều có vị trí của mình, nếu tuỳ tiện thêm một người ngoài không hiểu rõ nội tình vào, nói không chừng không chỉ không giúp được còn quấy rầy đội ngũ.

Hơn nữa, có hai vị đội trưởng tọa trấn còn cần hỗ trợ sao?

Bị trì hoãn như vậy Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên không thể lao đến ngay lập tức, sau đó liền trơ mắt nhìn mười mấy con liệp báo đầu tiên là bị mũi tên của Hạ Thuỵ Trạch xử lý rớt một phần, sau đó bị trường đao của Trình Hoài Tiềm ngăn cản, 6 con liệp báo liền bị vây đến phía sau.

Tân nhân phía sau Trình Hoài Tiềm 4 người một tổ, một tổ đấu với một con, phối hợp vây công. Mà Trình Hoài Tiềm một mình ngăn cản những con liệp báo còn dư lại, thẳng đến khi Hạ Thuỵ Trạch lần thứ hai kéo cung, đem toàn bộ giải quyết.

Thôi Phú, Từ Nhược Nhiên thậm chí cả Cao Hòa Hiên đều trừng lớn đôi mắt nhìn một màn này. Bọn họ tận mắt chứng kiến, những tân nhân mình vốn không để vào mắt vậy mà có thể phối hợp giải quyết liệp báo?!

Tuy trong quá trình chiến đấu có mấy tổ bởi vì vấn đề phối hợp bị Trình Hoài Tiềm hung hăng răn dạy, nhưng thành quả cuối cùng chính là tuôn ra ba bảo rương, các tổ có người đứng ra thu hồi, trong đó có hai người trực tiếp lấy trái cây nhét thẳng vào miệng.

Nhìn thấy một màn này, đám tân nhân theo sau Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú ghen tị suýt cắn nát cả môi, bọn họ hao hết tâm tư lấy lòng hai vị đội trưởng, trăm phương nghìn kế mới nhận được một viên trái cây, thì ra ở nơi này người khác dựa vào chính mình là có thể đạt được? Muốn ăn liền ăn?

Chẳng trách trạng thái của bọn họ tốt như vậy, nhìn qua không khát không đói, thậm chí còn tinh lực dư thừa, hoàn toàn là vì bọn họ có trái cây để ăn a!

Thấy một màn này, các khách nhân đều quên phải tiếp tục đi lên, sôi nổi dừng lại vây xem.

Liệp báo công kích không phải kết thúc mà chính là bắt đầu, sau đó các loài động vật hoang dã cuồn cuộn không ngừng lao đến vây công, Trình Hoài Tiềm đứng ở phía trước là đạo phòng tuyến kiên cố nhất, chỉ đưa những con mồi thích hợp cho các tân nhân phía sau, ngoài ra không có một con nào có thể đột phá vòng vây của anh.

Hạ Thuỵ Trạch đứng ở vị trí cao hơn như một pháo đài di động, mũi tên không ngừng bắn ra tựa như những tia sáng, đám dã thú liên tục ngã xuống.

Tân nhân cận chiến sau khi mệt mỏi sẽ rút lui đến bên cạnh Hạ Thuỵ Trạch, ôm theo những vũ khí nóng hình thù kỳ quái điên cuồng công kích.

Thôi Phú, Từ Nhược Nhiên cùng các tân nhân phía sau nhìn đến ngây người, cứ vậy đứng tại chỗ hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lúc đó, bọn hon chỉ thấy vô số dã thú lao đến, sau đó tất cả đều bị xử lý.

Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch tự nhiên thu hoạch được rất nhiều, nhưng những tân nhân theo sau cũng kiếm được không ít, mỗi người đều thu được 1-3 bảo rương.

Cuối cùng, các tân nhân kiệt sức dần dần lui về từ tiền tuyến, sau một giờ, toàn bộ tân nhân đều nằm liệt trên mặt đất. Hà Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm sau khi giải quyết một đợt con mồi cuối cùng cũng dừng công kích.

"Đi, trở về thôi."

Trình Hoài Tiềm thấy đám người Thôi Phú đứng ở sườn núi cũng không nói gì, vẫy tay chỉ huy tân nhân thu đội, cùng nhau trở về hang động trên núi.

Anh thì đi đến phía sau Hạ Thuỵ Trạch, vừa đi vừa giúp cậu xoa bóp bả vai, hai người cười cười nói nói trở về.

Thủ hạ tự nhiên sẽ đi theo phía sau bọn họ, vừa đi vừa tính toán hôm nay sẽ nộp lên bao nhiêu trái cây.

Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên cũng thận trọng theo lên.

Ở trong hang động nhóm lên một đống lửa, đây vốn là hang thỏ được che chắn gió lạnh, so với việc ở ngoài nơi hoang dã chịu đựng gió cát thì thoải mái hơn nhiều.

Nhưng Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên không nghĩ tới là, còn có thể có đãi ngộ càng thoải mái hơn.

Trình Hoài Tiềm vậy mà có một cái lều trại! Bên trong còn có đệm giường mềm mại! Còn có thể lấy nước từ trong lều ra cho các tân nhân rửa tay rửa mặt.

Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên liếm liếm đôi môi khô khốc, chỗ bọn họ nước là thứ trân quý, vậy mà ở chỗ đại lão, thế nhưng lại lấy nước để rửa mặt?

"Nước này không thể uống."

Lý Minh Thành chú ý tới ánh mắt khát vọng của các khách nhân, liền vội vàng giải thích.

Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch đưa thủ hạ cùng khách nhân trở về sơn động xong liền rời đi, hai người bọn họ còn chưa thấy mệt, vì vậy tiếp tục đi đánh giết con mồi.

Bọn họ không ở, chỉ có Lý Minh Thành có thể tiến vào lều trại, giúp các đồng đội múc ra từng bồn nước sạch tẩy rửa mặt mũi.

Trước đó Trình Hoài Tiềm chịu không nổi đám người đi theo mình người này so với người kia còn bẩn hơn, vì vậy hào phóng nhường ra một phần nước cho bọn họ rửa mặt, mệnh lệnh duy nhất chính là không thể uống.

Các thủ hạ đương nhiên nghe lời, cho dù khát cũng không dám uống.

Hiện tại có khách đến, Lý Minh Thành không dám tự chủ trương cho bọn họ dùng, nhưng họn họ đều trông mong nhìn chằn chằm, hắn đành phải giải thích một câu.

Từ Nhược Nhiên không nhịn được, đứng dậy ra ngoài tìm Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thuỵ Trạch, nàng không chịu nổi trên người bẩn thỉu, hôm nay nhất định phải mượn được nước rửa ráy một phen!

Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch kỳ thật chỉ ngồi ở vách núi cách sơn động không xa, vừa nói chuyện phiếm vừa không ngừng dùng súng laser giết chết con mồi.

Sau khi nghe thấy thỉnh cầu của Từ Nhược Nhiên, Trình Hoài Tiềm trầm tư một lát, trả lời:

"Nước có thể cho cô mượn dùng, nhưng ngàn vạn lần phải bảo đảm không được uống."

Đồ ăn cùng thức uống trong không gian của Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm đều bị phong toả, chỉ có công năng tích nước của lều trại này được bảo lưu lại.

Trình Hoài Tiềm đoán, nguyên nhân hẳn là trong ghi chú sử dụng lều trại có nói rõ, hơi nước trong không khí ngưng tụ thành nước chỉ có thể dùng trong sinh hoạt, không thể uống.

Mà Trình Hoài Tiềm lo lắng chính là, nếu có người bất chấp tất cả uống loại nước này, chức năng ngưng tụ nước của lều trại sẽ bị phong toả, điều này không thể được, mỗi ngày đồng đội đều dựa vào nó để tắm nước ấm sau đó nghỉ ngơi, không ai được phép phá huỷ loại đãi ngộ này.



Từ Nhược Nhiên không ngừng đảm bảo, sau đó Lý Minh Thành tự mình tới xác nhận lại, mới giúp Từ Nhược Nhiên lấy nước, Từ Nhược Nhiên cuối cùng cũng có thể tẩy rửa một phen.

Nhưng ngoại trừ Từ Nhược Nhiên, những người khác không ai dám đến quấy rầy Trình Hoài Tiềm, dù sao cũng đã bẩn như vậy, nhịn một chút là được.

Sắc trời ngày càng tối, trong sơn động nhóm mấy đống lửa để mọi người sưởi ấm, những người chưa ngủ vây quanh đống lửa nhỏ giọng nói chuyện phiếm, chủ yếu là Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên khá tò mò với phương thức lãnh đạo tân nhân của Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm.

Tựa như bọn họ trước đó căn bản không nghĩ tới Cao Hòa Hiên sẽ trực tiếp từ bỏ tân nhân đại biểu cho tích phân của mình, bọn họ cũng không nghĩ tới Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm sẽ huấn luyện tân nhân tham gia chiến đấu.

Nhưng hiện tại hai phương thức lãnh đạo bất đồng lại chạm mặt nhau, đồng thời so sánh với phương thức bọn họ đem tân nhân bảo hộ toàn bộ hành trình, rõ ràng bên nào tốt hơn vừa nhìn là biết.

Dưới sự lãnh đạo của Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, tân nhân trở thành lực lượng phụ trợ đắc lức, không chỉ không tạo thành gánh nặng cho thí luyện giả, còn hỗ trợ bọn họ không ít, đồng thời tân nhân cũng có thể thu lợi cho mình.

Mà dưới sự dẫn dắt cua Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên, không chỉ tạo thành áp lực cho chính mình, toàn bộ lực chú ý đến đặt lên việc bảo hộ tân nhân, thậm chí không có thời gian giết chết con mồi thu hoạch càng nhiều bảo rương, đồng thời tân nhân cũng không đạt được nhiều lợi ích.

Càng hiểu rõ, Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên càng trầm mặc, ngược lại tân nhân hai bên đang nhiệt tình trao đổi kinh nghiệm khi kiếm ăn dưới trướng các thí luyện giả khác nhau.

Nhìn tân nhân đi theo Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên dáng vẻ rụt rè sợ hãi, bộ dạng thể thảm, những người đi theo Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ đi theo đúng người, vì vậy chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, bọn họ so với người ở cùng điểm xuất phát đã kéo ra chênh lệch thật lớn.

Nói chuyện phiếm xong, các tân nhân mệt mỏi tự mình đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, trong sơn động rất nhanh đã truyền đến tiếng ngáy ngủ.

Mãi đến đêm khuya Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thuỵ Trạch mới trở lại doanh địa, Trình Hoài Tiềm vẫn như cũ dựng lều trại ở trước cửa động, chặn lại những cơn gió lạnh, đồng thời bảo trì khoảng cách với những người khác.

Thoải mái tắm rửa một phen sau đó leo lên giường nằm, Hạ Thuỵ Trạch bắt đầu tính toán thu hoạch.

Hôm nay chiến đấu suốt cả một ngày, lại có hơn 20 tân nhân bồi dưỡng ra trợ giúp, tuy thực lực của động vật hoang dã tăng lên không dễ dàng giải quyết như trước đó, nhưng số lượng trái cây kiếm được vẫn phong phú hơn nhiều.

Mỗi tân nhân đạt được 0,8-1,5 điểm thuộc tính, đồng thời nộp lên gần 20 viên trái cây cho hai vị đội trưởng.

Ngoài ra, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm cũng có thu hoạch của chính mình.

Đạt được 93 viên hoàng quả có thể gia tăng lực lượng, Hạ Thuỵ Trạch giữ lại 43 viên, chia cho Trình Hoài Tiềm 50 viên.

154 viên hồng quả có thể gia tăng thuộc tính nhanh nhẹn, Hạ Thuỵ Trạch giữ lại 74 viên, chia cho Trình Hoài Tiềm 80 viên.

89 viên lam quả có thể gia tăng tinh thần lực, Hạ Thuỵ Trạch giữ lại 70 viên, chia cho Trình Hoài Tiềm 19 viên.

122 viên bạch quả có thể gia tăng thể chất, hai người mỗi người 61 viên.

Thời gian một ngày, các thuộc tính của hai ngươi đều tăng khoảng 30 điểm, thu hoạch lớn khiến hai người ngồi trên giường cười đến vui vẻ.

Trình Hoài Tiềm ôn nhu nhìn Hạ Thuỵ Trạch cười, anh vui vẻ một nửa là vì thuộc tính tăng lên, nửa còn lại là vì đồng đội vui vẻ.

Hạ Thụy Trạch cảm nhận được ánh mắt của đồng đội, không khỏi thu liễm ý cười, lều trại nhỏ hẹp tức khắc chìm trong im lặng.

Trình Hoài Tiềm siết chặt ngón tay, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu chủ đề trước nay chưa từng nói qua:

"Cậu có từng nghĩ tới, mình sẽ thích người như thế nào không?"

Hạ Thụy Trạch kinh ngạc nhìn về phía đồng đội, lại thấy anh đanh chăm chú nhìn mình, trái tim Hạ Thuỵ Trạch không tự chủ đập nhanh hơn, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn cười trả lời:

"Tôi thực sự chưa nghĩ tới vấn đề này..."

"Sao có thể?"

Trình Hoài Tiềm vội vàng hỏi, cơ thể thuận theo nghiêng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú áp sát Hạ Thuỵ Trạch, vừa nghi hoặc vừa gấp gáp nhìn cậu.

Tuy câu trả lời của đồng đội ngụ ý cậu hiện tại không có người yêu khiến Trình Hoài Tiềm rất vừa lòng, nhưng ý tứ lại khiến Trình Hoài Tiềm có chút bất an. Lại không phải còn đi học, cũng nên suy xét đến chuyện chung thân đại sự cả đời a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.