[Càng sợ càng vui]
Mặc dù ngòi bút đã tự động dời đi, nhưng để cho an toàn Vân Lạc vẫn tiễn bút tiên đi, "Bút tiên bút tiên làm phiền bạn quá, nếu đã đi rồi, mời dời bút khỏi mặt giấy."
Đọc ba lần rồi lại đợi một lát, thấy cái lạnh quanh người đã không còn cô mới đặt bút xuống.
Cùng lúc đó, ba người còn lại thì bận việc bù đầu.
Tư Đồ tìm kiếm ở ngăn kéo cột ba dòng hai phía bên trái, Qua Đăng tìm kiếm ở ngăn kéo cột một dòng năm phía trước mặt, Tiêu Tiêu Mộ Vũ thì tìm kiếm phía bên dưới bục giảng.
Ba người nhanh chóng tìm ra manh mối.
Tư Đồ nói, "Hoa chẳng phải, sương càng không, nửa đêm đến, bình minh đi." [1].
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Qua Đăng cau mày, lặp lại manh mối nhiều lần, "Càng sợ càng vui."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ thì nhìn chằm chằm dưới bục giảng, nhìn vào điểm mù, lấy ra một chiếc chìa khóa.
Vân Lạc, "......"
Tìm thấy chìa khóa rồi thì thôi đi, hai ông thần kia làm cái trò gì mà cứ nói đi nói lại mấy câu chẳng ra sao hoài vậy?!
Qua Đăng rất bất lực, "Manh mối viết vậy đó."
Vân Lạc lại gần nhìn thử. Đúng thật là những câu họ nói đều là manh mối.
"Hoa chẳng phải, sương càng không, nửa đêm đến, bình minh đi. Đây là bài thơ thời Đường của Bạch Cư Dị." Tư Đồ tập trung suy nghĩ.
"Nghĩa là hoa nhưng chẳng phải hoa, sương mù chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-cau-sinh/3556019/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.