Chương trước
Chương sau
[Tùy hứng vậy đó]

"Từ lúc bắt đầu, thái độ của bạn lạ lắm. Rất sợ búp bê, hành vi cũng không tự nhiên." Vân Lạc chầm chậm nói.

"Quan trọng hơn là, bạn nói với mình rằng bạn muốn thoát khỏi biệt thự nhưng không được. Nếu là người chơi thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, không thể nói ra lời đó được."

"Ngoài ra, mình không tin chìa khóa sẽ được đặt đại ở đâu đó như bạn nói. Nếu mình đoán không nhầm thì bạn biết chỗ giấu chìa khóa ở đâu, vậy nên bạn mới cố ý cầm nó đi mở cửa."

"Nhưng không ngờ, có chìa khóa cũng chẳng mở được cửa. Nên lúc bạn ở phòng khách đã không thể kìm nén được cảm xúc."

Nói đến này, Vân Lạc lắc đầu than nhẹ, "Quá nhiều sơ hở."

Từ lúc bắt đầu, trong sáu người chơi có một người là NPC. Mặc dù NPC ngụy trang rất kỹ, vờ làm người chơi, nhưng chung quy giấy không thể gói được lửa.

Tư Nghiên im lặng không nói. Cô ấy tự cho rằng mình đã giấu giếm thật tốt, ai ngờ cả người toàn sơ hở, còn bị người khác nhìn ở trong mắt.

"Nói nghe thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vân Lạc mỉm cười hỏi.

Sắc mặt Tư Nghiên trắng bệch, vội vàng cầu xin, "Làm ơn đừng nói ra."

"Để xem bạn có chịu kể về mọi chuyện đã xảy ra không rồi tính." Vân Lạc cực kỳ bình tĩnh.

Tư Nghiên hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, "Mình nói, nói hết."

Vân Lạc chăm chú lắng nghe.

Tạm im lặng để nhớ lại mọi chuyện, Tư Nghiên bắt đầu kể, "Ba mẹ mình mất sớm, không có họ hàng thân thích gì, chỉ có bà nội chăm sóc mình thôi."

"Mặc dù ba mẹ qua đời, nhưng trước đó có để lại di chúc và khối tài sản, cuộc sống của mình cũng không khó khăn. Búp bê đó là quà sinh nhật ba mẹ mình tặng mình vào năm mình hai tuổi, để ở biệt thự cũng không có chuyện gì xảy ra."

"Nhưng sau sinh nhật 18 tuổi, mọi chuyện xảy ra xung quanh mình bắt đầu kỳ lạ."

"Đầu tiên là bà nội mình đột nhiên bị bệnh, sau đó không lâu thì qua đời. Sau đó là bạn mình đến nhà chơi và ngủ lại, hôm sau họ kể với mình là bị quỷ phá. Cuối cùng là bạn trai của mình, ở lại biệt thự chỉ có một đêm mà cả khuôn mặt đều bầm tím, giống như bị ai đó đánh vậy."

"Họ đều nói biệt thự có thứ không sạch sẽ nhưng mình không tin. Ai ngờ vào một buổi tối nọ, mình mơ mơ màng màng tỉnh giấc, thế mà lại phát hiện búp bê nên ở tầng hai lại xuất hiện trong phòng ngủ tầng trệt!"

Nói đến đây, giọng nói của Tư Nghiên mang theo vài phần run rẩy, "Đúng là kỳ lạ! Búp bê không thể đi lại thì sao có thể chạy từng tầng hai xuống tầng trệt? Hơn nữa trước khi ngủ mình cũng đã kiểm tra một lượt, xác định tất cả các cửa đều đã khóa, vậy nó vào bằng cách nào?!"

"Mình sợ đến hồn bay phách lạc, nhanh chóng liên hệ công ty chuyển nhà, muốn nhanh chóng dọn khỏi biệt thự. Hành lý đã thu dọn xong, cũng đặt lên xa hàng hết rồi. Nhưng lúc mình định rời đi thì lại phát hiện cửa phòng khách đã bị khóa......"

Vân Lạc buồn bực, "Vậy lúc nghe người chơi thảo luận BOSS BOSS gì đó bạn không thấy lạ à?"

Vẻ mặt Tư Nghiên mờ mịt, "Mình biết mọi người là nhân viên dịch vụ chuyển nhà mà...... Cũng biết biệt thự có quỷ phá, sao lại thấy lạ?"

Vân Lạc lập tức hiểu ra, thì ra hai bên có kênh truyền khác nhau. Nội dung người chơi thảo luận, khi NPC nghe thấy sẽ tự động hợp lý hoá.

Ví dụ như người chơi nói "Chúng ta vào phòng tìm kiếm manh mối", NPC có thể nghe thành là "Chúng ta vào phòng tìm cách chạy trốn".

Ví dụ có người nói "Có tổng cộng sáu người chơi, đã bị loại một người", NPC nghe được đại khái sẽ là "Tổng cộng có sáu đồng nghiệp, một người đã ngộ thương".

Đến nỗi câu "BOSS quá hung ác", sẽ tự chuyển hóa thành "Quỷ của căn biệt thự thật hung ác".

Thậm chí Vân Lạc còn nghi ngờ, nếu không phát hiện ra thân phận của Tư Nghiên, thì cô không biết được trong lời nói của NPC đều có những manh mối mẫn cảm, sau đó, manh mối này chắc sẽ trải qua một khâu chuyển đổi trung gian của hệ thống, rồi mới truyền vào tai người chơi. Nếu Tư Nghiên cứ mở miệng nói "Công ty chuyển nhà", "Nhân viên", "Đồng nghiệp của mọi người", dù là ai thì cũng thấy không bình thường.

"Giúp mình được không?" Tư Nghiên thấy Vân Lạc chống cằm suy tư, không khỏi thấp giọng cầu xin.

Vân Lạc im lặng một lát, đột nhiên cười, "Không nhiều lời vô nghĩa nữa, chúng ta nhanh tìm kiếm vật liệu đi. Đây là nhà bạn, chắc bạn biết bút trúc, tinh sa và mực nước ở đâu mà đúng không?"

Nhìn dáng vẻ của cô ấy, rõ ràng là đã tin tưởng.

Tư Nghiên vui vẻ vô cùng, liên tục gật đầu, "Mình biết, đi theo mình."

Nói xong, cô ấy chủ động đi trước dẫn đường.

Cô ấy vốn đang nghĩ cách để dẫn Vân Lạc đến đó, giờ thân phận đã bị vạch trần, ngược lại càng thuận tiện hơn.

Vân Lạc cười đi theo, trong lòng lại nghĩ, NPC cũng biết ăn nói ghê.



Đúng vậy, lời nói của Tư Nghiên, một câu cô cũng không tin.

Dựa theo cách nói của Tư Nghiên thì búp bê luôn muốn gây hại đến cô ấy, cũng có thể sẽ có khả năng này. Nhưng sau vài lần gặp gỡ, Vân Lạc cảm giác được, búp bê Katie không cẩn thận đánh mất chủ nhân, bề ngoài rất hung dữ nhưng thật ra lại ấm ức chực khóc.

Một con hàng kiêu ngạo như vậy sao có thể có ác ý với chủ nhân? Nhưng Tư Nghiên thì khác, ánh mắt luôn láo liên, đứng ngồi không yên, một lòng muốn thoát khỏi biệt thự, giống như đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm và muốn chạy trốn vậy......

Vân Lạc tươi cười như không có chuyện gì nhưng lại đang nghĩ bụng, đợi làm xong pháp trận, Tiêu Tiêu Mộ Vũ và Tư Đồ thuận lợi thoát ra, cô sẽ tố giác Tư Nghiên!

Người chơi hệ ngắm cảnh, làm việc tùy hứng vậy đó!

**

Bút trúc, mực nước thuận lợi tới tay, khi vào phòng lấy tinh sa, người chơi Thề Sống Chết Tương Tùy sắp bị người chơi lãng quên đột ngột xuất hiện trong phòng. Giờ phút này, cô ta đang nhìn ngắm bình thủy tinh trên tay, bên trong có một viên ngọc bị lắc qua lắc lại.

Sắc mặt Tư Nghiên lập tức căng thẳng.

Vân Lạc lập tức ngầm hiểu, vật mà Thề Sống Chết Tương Tùy cầm trên tay, chính là vật liệu cuối cùng tạo nên pháp trận.

Cô ra hiệu bảo Tư Nghiên bình tĩnh, bản thân thì chậm chậm bước đến, nghiêm túc hứa hẹn, "Đưa bình thủy tinh đó cho mình. Mình bảo đảm, có được nó rồi sẽ dẫn bạn vượt ải."

Thề Sống Chết Tương Tùy, "......"

Sao cô ta cảm thấy lời này quen tai quá nhỉ. Cẩn thận nhớ lại, lời này không phải cô ta từng nói với Vân Lạc à!

Sau khi nhớ lại, sắc mặt Thề Sống Chết Tương Tùy sa sầm. Người này tìm chửi à? Người chơi cấp 3 muốn kéo người chơi cấp 6, sao nghe khó chịu dữ ta.

"Đây là phó bản khó, độ khó vô cùng cao. Nhìn bạn chắc cũng không có manh mối gì đâu ha, hợp tác đi." Vân Lạc tiếp tục khuyên bảo.

Nhưng Thề Sống Chết Tương Tùy không hề rung động, ngược lại cảm thấy chính mình đang bị đùa bỡn. Sắc mặt cô ta đen như đít nồi, tức cười nói, "Cô biết cách vượt ải à? Nói nghe chơi."

Vân Lạc cũng không gạt cô ta, "Gom đủ ba vật liệu bút trúc, tinh sa, mực nước, vẽ thêm pháp trận trên chìa khóa. Xong thì có thể dùng chìa khóa mở cửa, sau đó là có thể ra ngoài."

Thề Sống Chết Tương Tùy hơi ngây người, cô nàng trước mặt nói chuyện rành mạch, không giống đang gạt người.

Sau đó Vân Lạc nói, "Chìa khóa đang trong tay Tư Nghiên, bút trúc, mực nước trong tay tôi, Tư Đồ biết vẽ pháp trận, chỉ thiếu tinh sa trong tay bạn!"

Suy tư một hồi, Thề Sống Chết Tương Tùy gật gật đầu, "Được, vậy thì hợp tác."

Giờ đã là ngày thứ hai, cô ta lại không có manh mối nào, như đang trong sương mù vậy. So với ngồi chờ chết, chi bằng hợp tác với Vân Lạc, nói không chừng cô nàng này sẽ cho cô ta một sự vui mừng bất ngờ?

Thương lượng xong, ba người trở lại phòng khách.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ cùng và Tư Đồ vừa tìm trong phòng ngủ và phòng làm việc xong, trở lại phòng khách còn đang lẩm bẩm, "Chẳng tìm thấy một vật liệu nào? Không lẽ đoán sai?"

Vân Lạc lên tiếng đúng lúc, "Không cần lăn lộn nữa, vật liệu đã tìm đủ."

Khuôn mặt Tiêu Tiêu Mộ Vũ toát lên vẻ khiếp sợ. Cậu nghĩ thầm, cô gái này đâu chỉ có thể áp đảo thằng cháu Triệu Kim Minh kia đâu? Trình độ còn sắp đuổi kịp anh họ cậu luôn rồi!

Tư Đồ có chút kinh ngạc. Mặc dù biết năng lực của Vân Lạc khá tốt, nhưng hiệu suất cao thế này vẫn nằm ngoài dự kiến của anh

"Vận may tốt, tìm tương đối nhanh." Vân Lạc kể sơ lược.

Đúng lúc này, Thề Sống Chết Tương Tùy bỗng nhiên nói, "Đồng tâm hiệp lực vượt ải không thành vấn đề, nhưng tôi có một điều kiện, phải để anh ta vẽ pháp trận trên chìa khóa." Nói xong, cô ta chỉ tay về hướng Tư Đồ.

Vân Lạc buồn bực, "Tại sao?" Đúng là cô cũng muốn để Tư Đồ phụ trách, nhưng chỗ này có năm người, tại sao Thề Sống Chết Tương Tùy lại nhìn trúng một người giống cô?

Thề Sống Chết Tương Tùy hừ nhẹ một tiếng, "Giao cho cô tôi không yên tâm."

"Hết cách, chỉ có thể làm vậy." Vân Lạc mở cờ trong bụng, vẻ mặt thì chả quan tâm lắm, quyết đoán giao ra bút trúc và mực nước, không hề do dự.

Tư Nghiên nắm chặt chìa khóa, không muốn buông tay.

Vân Lạc quay đầu, nghiêm mặt nói, "Đưa chìa khóa cho bạn, mình cũng rất không yên tâm."

Tư Nghiên sợ Vân Lạc mật báo, khẽ cắn môi, cũng đem chìa khóa đưa ra,



Thề Sống Chết Tương Tùy, "......"

Sao hai con hàng này dễ nói chuyện vậy? Chẳng lẽ cô ta quá đa tâm nên mới thấy hai người nay thâm sâu khó lường?

Nhưng lời đã nói ra, không thể bội ước, chỉ có thể y vậy mà làm.

Sau đó Thề Sống Chết Tương Tùy cũng đưa tinh sa cho Tư Đồ.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ vây xem toàn bộ quá trình, nhịn không được trợn mắt há hốc mồm —— có trò này luôn hả?!

Nhìn sơ cũng biết Thề Sống Chết Tương Tùy, Vân Lạc và Tư Nghiên đều đề phòng nhau, thế là dứt khoát giao đồ cho người ngoài cuộc. Nhưng trên thực tế, Vân Lạc là người của họ...... Thế nên trong lúc lơ đãng, vật quan trọng nhất liền vào tay Tư Đồ.

"Nhanh tạo pháp trận đi." Vân Lạc liên thanh thúc giục, "Sau khi mở ra thì chúng ta nhanh chóng thoát khỏi đây, miễn cho xuất hiện chuyện chẳng lành."

Nghe vậy, Tư Nghiên chấp nhận gật gật đầu.

Tư Đồ rũ mi mắt, ánh mắt hơi lóe, như đã nhận ra gì đó. Nhưng trên nét mặt vẫn ung dung bình tĩnh như cũ. .

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

Anh tìm một cái chén và đũa, đỗ hết mực ra chén. Sau đó mở nắp bình thủy tinh, lấy viên ngọc ra cho vào chén, dùng đũa bắt đầu khuấy.

Kỳ lạ, tinh sa rõ ràng một viên ngọc ấy vậy mà dần hòa tan trong mực nước. Chỉ chốc lát sau, chất lỏng trong chén phát ra một luồng ánh sáng. Nhìn như những vì sao lấp lánh trong đêm.

Tư Đồ bỏ đũa xuống, cầm bút trúc, nhúng đầu bút vào chén mực.

Đợi bút lông ngấm mực xong anh liền vẽ hoa văn lên mặt chìa khóa.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, mọi người ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi pháp trận hoàn thành.

Đặt bút, hoàn thành.

Pháp trận lóe lên từng tia sáng, xung quanh thân chìa khóa đều mang vẻ thần bí.

Tư Đồ đi thẳng đến cửa chính, định mở cửa thử.

Đúng lúc này, một giọng nữ bén nhọn vang lên, "Không cho đi!"

Không biết khi nào, búp bê Katie đã xuất hiện trên bàn. Vẻ mặt nôn nóng, phẫn nộ, thiếu điều muốn hộc máu.

Cuồng phong nổi lên, gần như sắp thổi bay cả người chơi.

Tay trái Tư Đồ cầm lấy ổ khóa, tay phải không chút hoang mang mở khóa.

"Tạch" một tiếng, khóa đã được mở ra.

Cùng lúc đó, bốn người còn lại bị thổi văng vào vách tường, va vào sô pha.

Nói thì chậm, mà việc xảy ra thì nhanh, Vân Lạc ôm chặt lấy Tư Nghiên không bỏ, la lớn, "Tư Nghiên là chủ nhân mày muốn tìm! Nổi gió nữa là cô ấy liền mất mạng!"

Tác giả có lời muốn nói: Quá trình vẽ pháp trận là bịa đặt, mọi người đừng có tinnnnn

**

Tư Nghiên: Chìa khóa

Vân Lạc: Bút trúc, mực nước

Tư Đồ: Vẽ pháp trận

Thề Sống Chết Tương Tùy: Tinh sa

Tiêu Tiêu Mộ Vũ:...... ( thật ra cậu mới là người chơi hệ ngắm cảnh)

Tư Đồ: Sắp chơi xong phó bản mới nhớ, quên việc rèn luyện của đường đệ......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.