Chương trước
Chương sau
“ Cái này thật sự là do ta thêu sao ?” Thất Thất kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn chiếc hà bao được thêu tinh mỹ, “ Không phải nói ta ngu ngốc sao ? thật có thể thêu ra những vật như vậy ?” Lừa nàng sao ?
Diễm Nhi nhẹ nhàng cười, “ tiểu thư mới không phải là ngu ngốc ! Tiểu thư thêu so với nô tỳ còn khéo hơn.”
Nếu mười mấy năm chỉ học một kiểu thêu đương nhiên thêu sẽ không xấu. Dực Chi trong đầu tìm tòi tư liệu về vị tiểu thư si  nhi này, bên trong đôi mắt buông xuống một tia hèn mọn.
Thất Thất hưng phấn cầm lấy kim thêu, ngẩng đầu nhìn Dực Chi cười nói : “ Dực Chi, ta cũng thêu cho ngươi một cái.”
Dực Chi đột nhiên bị Thất Thất cười, biến thành vẻ mặt có chút hoảng hốt, vội vàng nói : “ Nô tỳ sao dám làm phiền phiền đại tiểu thư chứ.”
Thất Thất huy tay, “ Không sao a….Diễm Nhi, đem khối vải trắng đưa ta, hiện tại ta muốn thêu.”
Sau nửa canh giờ, Thất Thất vẻ mặt ngơ ngác nhìn khối vải trắng dính đầy vết máu của nàng….
“ Tiểu thư có đau không ? Thực xin lỗi, đều là Diễm Nhi không tốt ! Chúng ta không thêu hà bao nữa !” Vẻ mặt đau lòng, giúp Thất Thất băng bó vết thương ở ngón tay.
“ Diễm Nhi, ngươi xác định chiếc hà bao xinh đẹp kia là do ta thêu sao ?” Thất Thất nghi hoặc hỏi.
“ Đương nhiên là tiểu thư thêu, tiểu thư không cần lo lắng, người hiện tại chỉ quên, chờ thêm vài ngày sẽ nhớ ra, tự nhiên sẽ thêu được.” Thấy tiểu thư ngón tay bị thương, Diễm Nhi đau lòng suýt chút nữa rơi lệ.
“ Ừm” Thất Thất uể oải ngồi phịch lên ghế, “ Dực Chi, chờ ta nhớ đến tài năng sẽ thêu hà bao cho ngươi.” Uể oải, uể oải !
“ Tiểu thư, đừng lại tiếp tục tra tấn nô tỳ, nếu làm cho phu nhân biết được tay người bị thương là do làm hà bao cho Dực Chi….” Bỗng dưng câm mồm, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Thất gần trong gang tấc, đôi mắt đen như mực đang nhìn hắn không nháy mắt, hắn….nói sai gì sao ? Nàng thật sự là si nhỉ ? Dực  Chi hoài nghi !
Thất Thất vuốt vuốt tóc, xoay người nhìn Diễm Nhi nói : “ cái kia…ngoại trừ thêu ra, ta còn có thể làm được việc gì ?”
“ Việc này….” Diễm Nhi có chút run sợ, lập tức cười nói : “ Bên người tiểu thư có chúng nô tỳ hầu hạ, không cần làm việc khác a !”
Ý của nàng là ngoại trừ thêu hà bao ra, việc gì  tiểu thư cũng không biết ! Vẻ mặt thở dài chán nản, hiện tại ngay cả hà bao cũng không thêu được, đây không phải là ngu ngốc thì là cái gì !
Diễm Nhi thấy tiểu thư buông đầu hừ một tiếng, vội vàng an ủi, kỳ quái, trước kia tiểu thư tâm tư đơn thuần, im lặng nhu thuận, cũng là si nhi, tự nhiên sẽ không biết thương tâm khổ sở, nàng chỉ cần hống một tiếng là tốt rồi, thế nhưng hiện tại lại luôn than thở a ! Nếu nói khôi phục bình thường thì lại không giống, còn nếu nói không có khôi phục thì lại cũng có điểm không đúng, tiểu thư sau khi tỉnh lại, ngôn ngữ cử chỉ, ánh mắt cũng linh động trong suốt, không giống như thái độ của si nhi trước kia.
Thất Thất trầm mặc một lát bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diễm Nhi dáng vẻ cẩn thận cộng thêm biểu tình đau lòng, cười cười, đứng lên đi đến bên cửa sổ, thở sâu, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn hai người vô tình phất phất tay.
“ Ai nha, bổn tiểu thư thật sự không muốn học thêu đâu ! Ha ha , thêu hà bao cơ bản là tốn thời gian của ta, ta tương lai muốn làm nên một phen đại sự nghiệp.”
Thân mình Dực Chi giật một cái, suýt nữa té ngã, rốt cục hiểu được, vị tiểu thư Hạ phủ này không phải si ngốc mà là điên, điên ngốc ! Tư liệu có lầm, có lầm !
Vẻ mặt còn lại của Diễm Nhi là quái dị nhìn nàng, theo tiểu thư mười năm, chiếu cố tiểu thư mười năm— trước mắt là một dáng vẻ dõng dạc với lý tưởng hào hùng ! nàng không hiểu sao càng nhìn lại càng cảm thấy tiểu thư thật cổ quái ?
Không chỉ Dực Chi cùng Diễm Nhi, thực tế ngay cả Thất Thất cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nhìn hai người đang trợn mắt há mồm, nàng có chút hoang mang vuốt vuốt tóc, nàng không biết vì sao chính mình lại muốn trở thành người làm nên đại sự nghiệp chứ ?
“ Cái kia….tiểu thư, người muốn làm đại sự nghiệp gì a !” Diễm Nhi thử hỏi.
“ À….ha ha !” Thất Thất nhăn tóc, ngây ngô cười hai tiếng, “ việc kia….không biết….”
Diễm Nhi lập tức đứng lên, dặn Dục Chi cẩn thận chiếu cố tiểu thư, sau đó lao ra phòng, nàng muốn bẩm báo phu nhân, lập tức đi bẩm báo phu nhân, ô ô ! bệnh si của Tiểu thư giống như càng ngày càng nghiêm trọng.
Gặp bộ dáng chạy trối chết của Diễm Nhi, Thất Thất xoay người hỏi Dục Chi : “ Bộ dáng của ta tuy rằng khó coi một chút, nhưng hẳn là không giống quỷ chứ?”
Dực Chi gật đầu.
“ Vậy sao Diễm Nhi lại giống như nhìn thấy quỷ vậy?”
 Khóe miệng Dực Chi có chút co rúm, thầm nghĩ, nếu không phải vì thân phận có hạn, hắn cũng sẽ chạy trốn rất xa. Nhìn thấy đôi mắt nhỏ trong suốt của Thất Thất nhìn lại phía hắn, theo bản năng hắn lùi ra cửa hai bước.
Thất Thất thu hồi ánh mắt tìm kiếm, xoay người ngông nghênh ngồi vào ghế, mỉm cười, “Hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta, nói đi ! Ngươi vì sao lại muốn giả thành nữ nhân? đến Hạ phủ là có mục đích gì ? muốn như thế nào ?”
Ánh mắt thâm trầm của Dực Chi đổi đổi, “ nô tỳ không rõ ý tứ của tiểu thư ! hơn nữa nô tỳ cũng không phải là nam giả nữ.”
Hai tay Thất Thất vuốt cằm, bĩu môi, “ ngươi vì sao lại không thừa nhận ?” Thấy hắn còn muốn nói cái gì đó, Thất Thất vội vàng phất tay, “ quên đi, quên đi, cho dù không nói, kỳ thật ta đây cũng tò mò mà thôi….ta nhớ rõ tiểu thuyết của Kim Dung đều chỉ có nữ giả nam không có nam giả nữ a.”
“ Ngươi nhớ rõ ? Kim Dung là ai ?”
Thất Thất oai đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng nói : “Ta cũng không biết….ngươi biết không ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.