Chương trước
Chương sau
Doãn Bạch Xu: "..." Cần phải kinh tủng như vậy không? Hai ngày trước còn là bạn gái, bây giờ lại nói rằng đã kết hôn?



Doãn Bạch Xu kì quái nhìn Quý Nam Tư, tiếp tục hỏi: "Tại sao lại kết hôn sớm như vậy? Chị chưa từng nghe cậu đề cập đến nó trước đây, hơn nữa truyền thông cũng chưa đưa tin. "



Một gia tộc lớn như Quý gia, lại là nhà giàu số một ở đế đô, Quý Nam Tư với tư cách là người thừa kế gia tộc, tin tức của hắn ta đương nhiên là tiêu điểm chú ý của các phương tiện truyền thông khác nhau, vì vậy Doãn Bạch Xu mới hỏi như vậy.



“Đây là bí mật giữa tôi và Bối Bối, thứ tôi không thể phụng cáo. "Quý Nam Tư ưu nhã buông tay, tỏ vẻ hắn ta sẽ không nói về chuyện này.



Nhưng Doãn Bạch Xu không phải người khác, cô coi Quý Nam Tư là bạn, đồng dạng cũng coi Triệu Tây Bối như là bạn như là em gái, vì vậy cô ấy tự nhiên không muốn giữa hai người có bất kỳ vấn đề gì.



“Chị luôn coi Tiểu Bối như em gái của mình, Quý nhị thiếu, nếu cậu nghiêm túc đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu cậu chỉ buồn chán, muốn chơi thì hãy để Tiểu Bối đi! Cô ấy không phải kiểu con gái mà cậu có thể tùy tiện chơi đùa. "



Doãn Bạch Xu nhìn thẳng vào Quý Nam Tư, thu hồi đi khuôn mặt tươi cười vừa rồi.



Quý Nam Tư sắc mặt đen lại, cái gì gọi là tùy tiện chơi đùa? Hắn ta là loại người tùy tiện chơi đùa như vậy sao?



"Chuyện của chúng ta chị không cần lo, chị lo tốt chuyện của mình và anh trai của tôi đi! "Quý Nam Tư lạnh lùng nói, hắn thực sự không thích Doãn Bạch Xu nhìn mình như thế này, lại không phải tất cả những người giàu có đều thích ‘tùy tiện chơi', ít nhất là những người đàn ông trong Quý gia bọn họ.



“Sẽ không như thế liền tốt, chỉ mong Tiểu Bối có thể hạnh phúc. Sau này đừng tùy tiện bắt nạt cô ấy, nếu biết chuyện, tôi sẽ đứng ra bảo vệ cô ấy. "Nhìn thấy Quý Nam Tư sắc mặt âm trầm, Doãn Bạch Xu cũng đã hiểu thái độ của hắn ta, trên mặt lại nở nụ cười, nửa thật nửa giả nói.



“Tôi thay Bối Bối nói lời cảm ơn, chị dâu. "Quý Nam Tư cầm cốc lên, đưa cho Doãn Bạch Xu, rồi cố ý nói từ" chị dâu ".



Doãn Bạch Xu tự nhiên thay đổi sắc mặt, xấu hổ trừng mắt nhìn Quý Nam Tư một cái.



“Lên xe. "



Ngay khi Triệu Tây Bối vừa tan làm bước ra khỏi quán cà phê, một chiếc xe jeep bá đạo dừng trước mặt cô, nghe thấy tiếng động, Triệu Tây Bối lập tức biết rằng đó là xe của Quý Nam Tư.



Hai người đã hẹn vào buổi trưa rằng Quý Nam Tư sẽ đến quán cà phê đón cô vào buổi tối.



Sau khi lên xe, Triệu Tây Bối thản nhiên hỏi tại sao hắn lại đổi xe, Quý Nam Tư cười nói: “Anh luôn thích xe Jeep, đi xe trong nhà không quá quen thuộc, hôm nay vừa lúc bảo dưỡng xong nên mang lại đây. "



Cả hai trò chuyện suốt quãng đường về Quý gia.



Quý Nam Tư giúp Triệu Tây Bối mang hành lý, dọc đường nói với người hầu Triệu Tây Bối sẽ ở lại đây một thời gian, liền ở trong phòng đêm qua, đồng thời làm quản gia thông tri đi xuống, về sau Triệu Tây Bối có yêu cầu gì liền tận lực hoàn thành.



Lần này, Triệu Tây Bối không hề run sợ hay không dám tùy ý di chuyển giống lần trước, mà luôn mỉm cười đi theo Quý Nam Tư.



Bởi vì về quá muộn, hai người không có đi gặp Quý lão phu nhân, trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi.



Sau khi tắm và sấy khô tóc, Triệu Tây Bối nằm trên giường nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ kính sát đất, cảm thấy không chân thực. Cô ấy thực sự sống trong phòng ở của Quý gia!



Nghĩ đến Quý Nam Tư ở phòng bên cạnh, Triệu Tây Bối trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào cùng một chút thiếu nữ thẹn thùng, dưới tâm trạng mâu thuẫn như vậy, Triệu Tây Bối dần dần chìm vào giấc ngủ.



Trước khi chuyển đến Quý gia, Triệu Tây Bối đã nghĩ Yến Hiểu Mộng nhất định sẽ đến làm phiền cô, nhưng cô cũng không ngờ Yến Hiểu Mộng lại thiếu kiên nhẫn như vậy, ở ngày đầu tiên cô đến Quý gia hai người liền trực tiếp đối mặt.



Sự tình là như thế này.



Buổi sáng, Triệu Tây Bối và Quý Nam Tư cùng nhau xuống lầu ăn sáng, Yến Hiểu Mộng và Trịnh phu nhân vẫn ngồi ở bàn ăn như ngày hôm qua, Quý lão phu nhân nhìn họ với vẻ an ủi và ân cần.



Triệu Tây Bối hào phóng chào hỏi mọi người, cũng không cố ý làm lơ Yến Hiểu Mộng, còn cười nói chào buổi sáng với cô ta, vốn dĩ cô còn tưởng rằng Yến Hiểu Mộng sẽ bày vẻ mặt hay sao đó, không ngờ Yến Hiểu Mộng lại cười duyên nói chuyện phiếm với Triệu Tây Bối.



Người già luôn hy vọng thế hệ trẻ sẽ hòa thuận, Quý lão phu nhân mỉm cười nhìn Yến Hiểu Mộng và Triệu Tây Bối, trong lòng chậm rãi yên tâm.



Triệu Tây Bối luôn đề phòng Yến Hiểu Mộng làm cho cô ấy nan kham, nhưng cho đến khi kết thúc bữa sang cũng không có gì xảy ra. Bởi vì Triệu Tây Bối chỉ có lớp học vào buổi chiều, Quý Nam Tư ăn cơm sáng xong liền rời đi, mẹ con Yến Hiểu Mộng và Triệu Tây Bối nói chuyện với Quý lão phu nhân một lúc, ngay khi Triệu Tây Bối chuẩn bị rời đi, Yến Hiểu Mộng cười đến ưu nhã tự nhiên đối với cô nói, cô ta muốn đi dạo trong vườn với cô.



Triệu Tây Bối không muốn một mình đối mặt với Yến Hiểu Mộng, nhưng Quý Phỉ Văn vẫn còn ngủ nướng, Yến Hiểu Mộng nhìn cô với khuôn mặt tươi cười, khiến cô khó từ chối, vì vậy cô đành phải gật đầu đồng ý.



Trước khi rời khỏi phòng khách, Yến Hiểu Mộng ôm cánh tay của Triệu Tây Bối một cách trìu mến, nhưng vừa rời khỏi phòng khách, Yến Hiểu Mộng lập tức hất tay Triệu Tây Bối ra, khuôn mặt cô ta ngay lập tức trở nên lạnh lùng.



Triệu Tây Bối lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã rịn mồ hôi lạnh, vừa rồi cô thật sự không quen với Yến Hiểu Mộng như vậy, khiến cô luôn căng thẳng, bây giờ cô rốt cuộc không cần phải thật cảnh giác như vậy nữa.



Yến Hiểu Mộng mang theo Triệu Tây Bối đến một chỗ núi giả cùng hòn non bộ, đột nhiên quay lại, trên mặt cô ta mang theo không cam lòng cùng phẫn nộ, cô ta không ngừng nắm chặt tay bằng tay phải, rồi buông ra như thế vài lần mới âm u đối với Triệu Tây Bối mở miệng.



"Đừng tưởng rằng sống ở Quý gia thì sẽ được bà tán thành, anh tọ chỉ là thịt cá ăn nhiều, hiện tại mới nhìn trúng rau xào cháo trắng là cô, đợi cảm giác mới mẻ của anh họ qua đi, đến lúc đó cô cũng chỉ là một cái giày rách mà hắn không cần! "



Nếu không phải vì những gì Quý Nam Tư đã nói với cô ta trước đó, có lẽ Triệu Tây Bối vẫn sẽ không thoải mái với những gì Yến Hiểu Mộng nói vào lúc này, nhưng Quý Nam Tư đã nói với cô ấy một cách nghiêm túc, vì vậy Triệu Tây Bối biết rất rõ rằng Quý Nam Tư không có tình yêu nam nữ với Yến Hiểu Mộng, thậm chí còn rất chán ghét Yến Hiểu Mộng.



Nếu Quý Nam Tư đã nói để cô ấy là chính mình, cô ấy cũng không phải là loại người đạo đức giả như vậy, hơn nữa Yến Hiểu Mộng đã đến cửa để khiêu khích cô, vì vậy cô ấy tự nhiên không thể làm mất mặt Quý Nam Tư.



"Ồ? Có phải Yến tiểu thư ở đây là để nhắc nhở tôi không?” Triệu Tây Bối nhìn Yến Hiểu Mộng với một nụ cười trên khuôn mặt, tâm trạng tốt vào sáng sớm của cô không bị ảnh hưởng bởi những lời cay nghiệt của cô ta.



“Ha, tôi chỉ không muốn cô quá khó coi khi bị đuổi khỏi Quý gia, vì vậy có lòng nói trước với cô. Yến Hiểu Mộng cười khinh thường nói, trong mắt nhìn Triệu Tây Bối lập lòe hận thù.




“Kia thật sự là muốn caảm ơn Yến tiểu thư, nhưng Yến tiểu thư đừng lo lắng quá, bình dân bá tánh như ta sức chịu đựng vẫn là chịu được khảo nghiệm, vì vậy không cần làm phiền đến Yến tiểu thư.” Triệu Tây Bối cười nói với Yến Hiểu Mộng, nhân tiện vươn tay hái một bông hoa dâm bụt mới nở, hoàn toàn không để ý đến sự mỉa mai của Yến Hiểu Mộng.



Yến Hiểu Mộng bị thái độ tùy ý của Triệu Tây Bối kích thích đến mức hơi thở trở nên ngưng trệ, cô ta nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Tây Bối một cái, quay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.