Doãn Bạch Xu là một họa sĩ tự do, thường sẽ đi khắp thế giới để sưu tầm phong cảnh ở một năm trước, cô gặp nạn khi vào rừng rậm để sưu tầm phong cảnh và được Quý Đông Thăng đang thực hiện nhiệm vụ ở gần đó cứu. Cô đối với Quý Đông Thăng nhất kiến chung tình, nhưng hai người sau lại xảy ra hiểu lầm, cô ấy chán nản quay lại đây và mở quán cà phê này một mình.
Triệu Tây Bối đã được tuyển dụng ở đây vào tuần trước với tư cách là một nghệ sĩ piano. Mặc dù Triệu Tây Bối không phải là một nghệ sĩ chuyên nghiệp nhưng Triệu Tây Bối có một khí chất biểu diễn mà Doãn Bạch Xu chưa từng thấy trước đây. Vì vậy, vào ngày phỏng vấn, Triệu Tây Bối chỉ chơi một đoạn nhạc, khiến cho Doãn Bạch Xu quyết định giữ cô ấy lại.
Những buổi biểu diễn của Triệu Tây Bối trong những đêm qua cũng không làm cô thất vọng, nhiều khách bày tỏ sự thích thú với tiếng đàn piano của Triệu Tây Bối, làm cho bọn họ cảm thấy rất thư thái.
Những vị khách đến đây để giảm bớt áp lực, trước đây khi nghệ sĩ piano không được mời, toàn bộ quán cà phê quá yên tĩnh, thậm chí có chút buồn bã, nhưng Doãn Bạch Xu không muốn cứ để như vậy cho nên vẫn luôn tuyển dụng nghệ sĩ piano, cuối cùng cũng chờ đến Triệu Tây Bối.
Nhìn Triệu Tây Bối ngồi trước đàn piano, đầu tiên là thành kính chắp tay, lẩm bẩm điều gì đó, sau đó hít một hơi thật sâu, hai tay đặt nhẹ lên đàn, khẽ nhắm mắt lại, rất nhanh Doãn Bạch Xu đã nghe thấy một chuỗi nốt nhạc êm ái.
Triệu Tây Bối thực sự biết ơn Doãn Bạch Xu đã cho cô cơ hội như vậy, cô không được đào tạo piano chuyên nghiệp, tất cả đều là tự học và dành thời gian luyện tập ở trường.
Triệu Tây Bối từ nhỏ đã rất thích đàn piano, cô ấy thích âm thanh do đàn piano tạo ra khi chơi, âm thanh ấy khiến cô mê mẩn, nhưng vì mẹ cô ấy nuôi cô ấy một mình, cuộc sống vốn đã khó khăn nên tự nhiên không có thêm tiền để cô ấy học piano.
Cô cũng hiểu chuyện, không đề cập với mẹ chuyện này mà chỉ âm thầm học. Vài ngày trước, nhìn thấy Doãn Bạch Xu đang tuyển một nghệ sĩ piano ở đây, với tâm lý muốn thử sức, Triệu Tây Bối thấp thỏm chơi bài Canon mà cô ấy quen thuộc nhất, không ngờ Doãn Bạch Xu cư nhiên lại thuê cô ấy.
Đối với cơ hội khó có được này, Triệu Tây Bối tự nhiên là rất biết ơn, cho nên ở thời điểm làm việc vô cùng ra sức.
Cũng may các vị khách cũng rất thích màn trình diễn của cô ấy, khiến cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù mấy ngày nay có rất nhiều chuyện xảy ra với cô nhưng cô vẫn không từ bỏ việc đến đây làm việc, tối hôm qua cô đã gọi điện cho Doãn tỷ, Doãn tỷ cũng nói trước tiên cô nên chăm sóc mẹ mình, cũng không có bởi vì cô chưa đi làm được mấy ngày mà đã xin nghỉ mà sa thải cô.
Rất nhanh đã là mười giờ tối, Triệu Tây Bối đánh đàn ba tiếng đồng hồ, cánh tay có chút đau nhức, lúc này cũng là nàng thời gian tầm của cô. Đây cũng là Doãn Bạch Xu suy xét đến thân phận sinh viên của cô, hơn nữa buổi tối còn muốn về nhà một mình nên đặc biệt cho cô chỉ đi làm bốn giờ, buổi chiều sáu giờ tới, mười giờ liền có thể về.
"Tiểu Bối, em mau trở về đi! Nơi này để bọn ta thhu thập là được rồi, đừng để mẹ lo lắng. "Doãn Bạch Xu đến bên cạnh Triệu Tây Bối, cười nói với cô, một bên thu thập nhạc phổ.
"Cám ơn Doãn tỷ, vậy em đi về trước, chiều mai em không có tiết học, em sẽ tới sớm một chút giúp đỡ mọi người." Triệu Tây Bối không chậm trễ, dù sao mẹ cô ấy đang đợi cô ấy ở nhà, buổi tối một mình trở về không an toàn lắm.
"Được được, Tiểu Bối, em khách khí với anh chị làm gì, về đi thôi, đi đường cẩn thận một chút! "Một người phục vụ tên là Yến Tử cũng vội vàng nói với Triệu Tây Bối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]