Chương trước
Chương sau
Ở lúc bầu không khí trong phòng có chút vi diệu, một giọng nói lanh lảnh của thiếu nữ từ ngoài cửa truyền đến.



Triệu Tây Bối theo phản xạ nhìn về phía cửa.



Chỉ thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi, tung tăng nhảy nhót liền đến trước mặt Triệu Tây Bối.



Còn không đợi Triệu Tây Bối nhìn rõ diện mạo của thiếu nữ kia, một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp liền dán vào trước mặt cô, thuận tiện còn cùng cô hô to gọi nhỏ.



“Oa! Cô có phải là người phụ nữ mà anh hai nói mang về không? Sao lại trông nhỏ thế này? So với tôi còn nhỏ hơn, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Anh hai, anh thật không biết xấu hổ, sao có thể trâu già gặm cỏ non như vậy? "Quý Phỉ Văn giống hệt pháo liên châu, một bên nhìn đánh giá Triệu Tây Bối, một bên hỏi câu hỏi.



Nghe một loạt lời nói của em gái mình, sắc mặt của Quý Nam Tư càng ngày càng đen, ngờ rằng con bé lại có thể ép mình đến như vậy trước mặt một người lần đầu tiên gặp mặt.



"Đây là Triệu Tây Bối, em có thể gọi cô ấy là Bối Bối, Tiểu Bối cũng được. "Quý Nam Tư làm lơ những gì Quý Phỉ Văn vừa nói, chỉ giới thiệu Triệu Tây Bối với cô ấy.



Triệu Tây Bối vừa nghe thấy Quý Phỉ Văn nói liền vẫn luôn nhịn cười, cô gái này cũng quá dễ thương đi, nói thẳng như vậy, cách giáo dục của Quý gia thực sự, ừm, khác biệt!



“Ha ha, em không phải chỉ so sánh một chút sao? So sánh, so sánh, anh hai đừng nóng giận, ta nhìn trúng một cái đồng hồ, rất muốn mua nhưng là không có đủ tiền, anh hai, dựa vào anh cả đó! " Quý Phỉ Văn vội vàng chạy đến Quý Nam Tư, nói một cách xu nịnh.



Quý Nam Tư quay đầu đi, giả vờ không biết gì hết.



Thấy Quý Nam Tư quay đầu đi, Quý Phỉ Văn trợn tròn mắt, vội vàng quay sang Triệu Tây Bối nói: "Chị dâu nhỏ, chị xem, vừa rồi em chỉ nói nhảm thôi, anh hai của em rõ ràng vẫn còn trẻ, già ở đâu chứ? Anh và chị dâu đúng là trên trời dưới đất một đôi! Thế nào, suy xét đến chuyện khi nào gả vào nhà của chúng ta chưa? "



Quý Phỉ Văn vừa chớp mắt nhìn Triệu Tây Bối vừa nói.



Triệu Tây Bối bị gọi chị dâu nhỏ từng ngụm mà nhịn không được đỏ mặt, đôi mắt không biết nhìn vào đâu, dù sao đây cũng là làm trò trước mặt Quý lão phu nhân.



"Được rồi được rồi, Phỉ Văn, nhìn con xem, hai mươi tuổi đầu rồi còn buông thả như vậy, sau này sao có thể tìm được một tấm chồng tốt để gả đây! " Quý lão phu nhân giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Quý Phỉ Văn, nhưng lại thân mật lôi kéo tay của Quý Phỉ Văn, trong mắt hiện lên ý cười.



“Xem dì nói kìa, bộ dáng của Phỉ Văn nhà chúng ta chính là nhất đẳng, về sau khẳng định có thể gả cho một gia đình phú quý.”



Lúc này, Trịnh phu nhân nãy giờ im lặng lại lên tiếng.



Nếu muốn nói ai là người Quý lão phu nhân yêu thích nhất trong gia đình này, thì đó phải là Quý Phỉ Văn. Bản thân bà lão chỉ có một đứa con trai, bà đã mong mỏi có được một cô con gái trong nhiều năm, kết quả Quý lão gia gia qua đời cũng chưa mong đến, vì vậy bà vô cùng thương yêu đứa cháu gái duy nhất này của mình.


Khi Trịnh phu nhân đưa Yến Hiểu Mộng bảy tuổi đến ở trong Quý gia, Quý Phỉ Văn mới hơn một tuổi, lão phu nhân thích con gái, tự nhiên càng yêu thích Yến Hiểu Mộng hơn một chút, hai mẹ con rất nhanh đã ở trong Quý gia đứng vững gót chân.



Nhưng Trịnh phu nhân không chỉ muốn sống yên bình trong Quý gia, mà còn muốn sự giàu có của Quý gia. Vì vậy bà ta vẫn luôn khuyến khích Yến Hiểu Mộng móc nối với hai vị thiếu gia của Quý gia. Đáng tiếc, Quý Đông Thăng lớn hơn Yến Hiểu Mộng bảy tuổi, căn bản không thể có bất kỳ suy nghĩ nào với cô ta. Yến Hiểu Mộng cũng thích Quý Nam Tư nhiều hơn, cho nên hai mẹ con vẫn luôn tính kế muốn đem Yến Hiểu Mộng gả cho Quý Nam Tư, tự nhiên đã đổ rất nhiều công sức trên người của Quý lão phu nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.