Chớp mắt một cái đã sang mùa mưa thứ ba kể từ ngày Tư Đồ Chư Nhị được Hạc Lập Duân nhận nuôi.
Năm nay cô đã mười lăm tuổi, một độ tuổi đẹp sắp đánh dấu sự kết thúc của chuỗi ngày phát triển dưới trướng một cô bé ngây ngô, ngốc nghếch, để bắt đầu trở thành thiếu nữ thanh xuân làm rúng động bao trái tim nơi vườn trường.
Nhưng Tư Đồ Chư Nhị khác với các bạn đồng trang lứa. Cô không yêu đương, không chơi bời lêu lỏng, không tụ tập đàn đúm và đặc biệt là không có mối tình đầu.
Đơn giản mà nói, không chỉ là Chư Nhị không muốn có bạn trai, dù cho cô có muốn thì cũng chẳng có bất cứ cơ hội nào.
Trên cương vị, mở miệng một tiếng cô đều sẽ gọi Hạc Lập Duân nửa tiếng “chú”, một tiếng cũng “chú”. Nhưng cách hắn đối xử, quan tâm và bảo vệ cô khỏi khoảng cách với lũ con trai hệt như một ông bố chính hiệu. Tuy vậy, cứ mấy lần cô ngõ lời muốn nhận hắn là bố nuôi thì chắc chắn hắn sẽ khước từ chưa đến một nốt nhạc.
“Đừng gọi ta là bố, cháu đã có bố rồi. Một ngày nào đó ông ấy sẽ quay lại tìm cháu.” Hắn nói.
Hạc Lập Duân không thích cô nhận hắn là người nhà, người thân, cũng không thích cô xem hắn đơn thuần giống như người nhà. Mà Chư Nhị lại không hiểu rõ, nên cuối cùng chỉ xem hắn là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng vào thời điểm này.
Tư Đồ Chư Nhị cầm trên tay một cuốn lịch, trên lịch là những con số từ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-hac-bang-lao-dai-phu-nhan-cam-hoa-soi/782518/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.