Giọng của Tư Đồ Chư Nhị vốn rất trong và dịu nhẹ, giữa cơn mưa ào ạt bên ngoài cùng tâm trạng đang xám xịt của hắn, cô giống như một liều thuốc an thần đúng nghĩa.
Hạc Lập Duân cong môi cười, hắn giơ tay ra muốn chạm vào cô nhưng nhất thời ngừng lại, rút tay về: “Sao cháu vẫn chưa ngủ?”
Tư Đồ Chư Nhị biết hắn lại gϊếŧ người, tay cô rỉa rỉa chiếc tà váy mình đang mặc, “Cháu nói sẽ đợi chú… cháu không phải đứa bé thất hứa!”
Hạc Lập Duân bất ngờ. Khi sáng hắn cũng bắn chết người, tối về máu cũng dính lên cơ thể của hắn, vậy mà hắn còn tưởng thời gian sau này hắn và cô sẽ khó hoà nhập. Có vẻ nội tâm của Chư Nhị thất thường hơn hắn nghĩ.
Hắn tiến vào nhà, vì trên người đầy máu tanh nên tinh ý không chạm vào Chư Nhị. Cô mím môi lủi thủi đi theo hắn từ phía sau.
Điện đóm trong phòng khách không bật nhưng gian bếp núc thì sáng trưng. Hắn lấy làm lạ, trên bàn còn lờ mờ thấy được một cái bát chắc đang đựng thức ăn đặt ngay ngắn.
Hạc Lập Duân cuối đầu nhìn Chư Nhị, “Cháu vẫn còn ăn tối à?”
Cô giật mình, ra sức cự tuyệt, giọng vì ngượng mà hơi run: “Cháu… cháu không ăn. Cháu nấu cho chú…”
“Ồ?” Hắn cũng không ngờ là chỉ trong một buổi sáng hắn đi vắng mà lúc về cảm giác Chư Nhị đã thay đổi khá nhiều.
Cô lật đật chạy tới dòm bát cháo trắng mình nấu cách đây ba mươi phút trước. Bất giác tặc lưỡi, cô cắn môi, thì thầm trách móc: “Ặc!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-hac-bang-lao-dai-phu-nhan-cam-hoa-soi/782516/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.