Trên sân bóng tràn ngập tiếng reo hò cổ vũ.
May là lớp chúng tôi thi đấu ở ngay chỗ cổng vào sân bóng, tôi nhanh chóng tìm thấy lớp mình.
Khi tôi đến, trận đấu đã bắt đầu được một lúc. Tống Duyệt đứng cạnh tôi đang hết sức chăm chú theo dõi nhất cử nhất động trên sân.
“Ê, Ngô Ưu! Mày xem số trên áo bóng rổ của Lục Thanh Sơn là 73 kìa, xứng với tên cậu ấy quá ha.”
Tôi hời hợt đáp lời, ánh mắt lướt qua sân bóng, hy vọng sẽ tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Tống Duyệt vỗ tôi một cái, trêu ghẹo: “Úi chà, tìm ai mà nghiêm túc thế?” Cô nàng chỉ sang khoảnh đất bên cạnh: “Lúc đi WC tao thấy hình như bên đó là lớp A18, nhưng có phải A18 của khối 11 không thì không biết.”
Tâm tư của tôi bị cô nàng nhìn thấu, mặc dù ngượng ngùng nhưng cuối cùng nỗi xúc động cũng chiến thắng.
“Chai nước này là của Lục Thanh Sơn, mày đưa cho cậu ấy giúp tao nhé, tao đi dạo một lát rồi về, cám ơn mày nha!” Tôi đưa chai coca cho Tống Duyệt.
“Hê hê, con nhóc này! Tao biết rồi, đi nhanh về nhanh nhá!”
Giữa biển người tấp nập, tôi cố gắng phóng tầm mắt nhìn khắp sân bóng.
Thấy rồi!
Hạ Thành đang mặc áo bóng rổ màu trắng, ngồi trên bậc thang.
Ánh mặt trời ấm áp lúc bốn giờ chiều rơi trên người anh, anh hơi híp mắt lại, nhìn xuống sân bóng bằng ánh mắt tùy ý lại đượm nét cười.
Bên cạnh là tiếng reo hò đinh tai nhức óc của đám đông mà thế giới của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ha/239079/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.